Tình Nhân Trả Thù
Chương 10
Hắn ngớ người, Kim Dao xấu hổ đến mức chỉ muốn đội quần rồi, khi hắn tiêu hóa hết lời cô nói liền hỏi cô một câu
"Vậy em muốn tôi giúp gì không"
"Không cần đâu, ông có thể gọi cho tôi một chị nhân viên vào đây có được không"
Hắn không vui khi cô lại từ chối ý tốt của mình "Sao em không nhờ tôi, không tin tưởng tôi sao"
Cô đã sắp không thể chịu nổi rồi đành nói lớn "Vậy thì ông mua cho tôi băng vệ sinh đi. Mau lên"
Hắn ngờ nghệch đến cuối cùng vẫn là nhờ nhân viên dọn phòng mua hộ băng vệ sinh đưa đến cho cô. Loay hoay một hồi cuối cùng cô cũng chịu mở cửa, hắn liền đi vào xem xét thấy sắc mặt cô có vẻ không được tốt lắm liền hỏi thăm "Em có sao không hả, còn đau không"
Kim Dao lắc lắc đầu
"Ông chưa từng gặp con gái đến ngày sao"
"Tôi còn chưa vợ làm sao biết được những chuyện này"
"Vậy sao ông có con, Kiều Kiến Chân là con trai ông vậy thì chẳng phải mẹ của anh ta chính là vợ ông còn gì. Ông nói không có vợ chẳng lẽ mẹ của Kiều Kiến Chân chết rồi à"
Hắn nhìn chăm chú vào cô quan sát từng biểu cảm một, Kim Dao thấy hắn không trả lời chỉ chăm chú nhìn mình cô biết mình đã lỡ lời liền cúi đầu thấp giọng "Tôi xin lỗi, tôi không nên nói như vậy"
"Nếu em lo sợ tôi không có vợ như vậy, chi bằng em làm vợ tôi đi"
Vừa mới hối lỗi chưa được bao lâu câu nói của hắn liền khiến cho cô phải nổi cáu "Ông nói nhảm nhí cái gì vậy"
Kim Dao bước từng bước ra ngoài mỗi bước đi của cô đều xiêu vẹo và phải bám vào vật gì đó mới có thể đứng vững, một phần là do ngày đèn đỏ hành hạ một phần cũng là do đêm hôm qua hắn mạnh bạo tới nỗi khiến hai chân cô đã mỏi nhừ tê nhức. Nhìn bóng lưng nhỏ bé và xiêu vẹo của Kim Dao nhiều lúc hắn muốn bật cười, đứa trẻ này cứ vịn vào tường mà đi, đến một lúc nào đó tưởng chừng như kiệt quệ mà sắp ngã hắn lại nhanh chóng tiến đến lịch thiệp ôm toàn bộ cơ thể nhỏ bé vào lòng. Trên đỉnh đầu ngập mùi hương nam tính, ngũ quan lịch thiệp, đôi mày như lưỡi kiếm sắc bén vẽ lên đôi đồng tử sâu thẳm dưới đáy đại dương, chiếc mũi cao thẳng tắp, đôi môi mỏng nhìn em nhếch lên đầy ẩn ý
"Ngay cả bước đi cũng không vững, tôi thật sự lo em sẽ vấp ngã nếu tôi không ở bên đấy"
Thật ra hắn nói như vậy không hề sai, có thể trước đây hắn đối với những người con gái khác là giả tạo tìm đến họ chỉ là phóng thích sự bức rứt khó chịu của bản thân nhưng đối với cô từ đầu đến cuối hắn đều là thật lòng và thật tâm, thứ tình cảm này càng ngày càng lớn dần lên khiến hắn chỉ muốn che chở và bao bọc trong vòng tay không để cô chịu bất kì tổn thương hay uất ức
"Em mau ăn đi"
Nhìn trên bàn toàn là những đồ ăn lành tính bổ dưỡng tốt cho những ngày đèn đỏ, đáy lòng cô bất giác lại nhói lên, từ khi rời xa vòng tay mẹ chưa có một ai lo lắng và quan tâm cô nhiều đến như vậy. Ngã thì phải tự đứng lên, đau thì phải nén nước mắt vào trong. Sự tử tế từ một người đàn ông không hề tầm thường này dành cho mình khiến cô có chút nghi hoặc trong lòng
"Nhiều đồ như vậy sao, thực ra tôi chỉ cần một tô cháo là được"
"Một tô cháo thì làm gì có chất, em mau ăn những thứ này đi rồi uống nhiều nước ấm vào"
Kim Dao bĩu môi "Sao ông bảo ông không có kinh nghiệm gì trong chuyện này cơ mà"
Thấy cô đã biết bắt bẻ mình Kiểu Tùy Yến liền hắng giọng "Sau này những chuyện liên quan đến em tôi nhất định sẽ học hỏi để chăm sóc em tốt nhất"
"Ò, tôi ăn xong rồi ông phải đưa tôi trở về nhà"
"Em về đấy làm gì, chi bằng em cứ ở lại đây đi. Chỗ này chẳng phải tốt hơn sao"
"Không được, tôi còn phải đi làm nữa. Hôm qua tôi đã không đến cửa hàng rồi chắc chắn Thiệu Uy sẽ hỏi lý do"
"Tôi đã nói với em rồi mà, tôi không để em thiếu cái gì hết, mẹ và em trai em cũng vậy sao em còn phải bán mạng làm mấy công việc vớ vẩn này"
"Không được đâu, tôi biết ý tốt của ông nhưng tôi nợ ông nhiều thứ lắm rồi"
"Kim Dao"
Cô dường như không muốn nghe thêm gì nữa chỉ chuyên tâm mà ăn uống. Kiều Tùy Yến lại càng muốn yêu chiều cô hơn, đến khi nào hắn mới có thể bày tỏ và bộc bạch hết nỗi lòng của mình cho cô, đến khi nào cô mới hiểu rõ được tâm tư và tình cảm của hắn
Hôm nay Kiều Tùy Yến cũng có việc ở công ty liền đưa cô đến cửa hàng tiện lợi rồi rời đi, khi Kim Dao vừa định mở cửa xe hắn liền kéo cô lại dặn dò "Tránh xa tên nhóc kia ra, em nghe rõ chưa"
"Tôi biết rồi, ông đang nghĩ cái gì vậy chứ"
..
Kim Dao vừa rời khỏi xe thiết bị kết nối trong bộ đàm ngay lập tức được truyền đến hắn "Chủ tịch, thiếu gia đang ở công ty chờ ngài"
"Tôi về ngay đây"
Hắn vừa bước xuống xe, dáng đứng thẳng tắp ngẩng cao đầu ngạo nghễ bá khi tỉa ra từ người khiến đối phương vừa nhìn vào liền mến mộ nhưng không kém phần e dè sợ hãi, vừa bước vào trong phòng quý tử họ Kiều Kiều Kiến Chân liền ngồi vắt vẻo trong phòng vừa thấy hắn liền đứng dậy
"Ba à"
"Về đây làm gì, muốn vào công ty giúp ta à"
"Htamlinh247 không phải mà. Con nghe nói dạo này ba đang si mê một cô gái nào đó đúng không. Ba à, ai vậy chẳng lẽ ba muốn kiếm vợ trước cả con trai mình sao"
Hắn nhìn Kiến Chân cũng không có ý định muốn giấu diếm "Đúng"
Không ngờ hắn lại thẳng thừng thừa nhận như vậy câu trả lời ngoài sức tưởng tượng của hắn khiến Kiều Kiến Chân đơ mất vài giây "Con không nghĩ ba lại có hứng thú một người phụ nữ nhất định đâu, cô gái này là ai vậy. Có gì hấp dẫn ba sao, hay cũng giống như những cô tình nhân khác, hả. Mà cô ta tên là gì vậy con thật sự tò mò đó"
"Kim Dao" Hắn nhìn thẳng vào mắt con trai mình nhẹ nhàng nhả ra hai chữ, Kiến Chân bất động vài giây liền cười ha hả "Không phải chứ ba, haha...ôi trời đất ơi đó chẳng phải con tình nhân cũ của con bị con chơi chán rồi đá sao. Sao ba lại có hứng thú với đồ con sài qua rồi vậy hả. Ba đang đùa con có đúng không"