Tình Nhân Trả Thù

Hang Thanh
Cập nhật:

Chương 13

Vừa mới sáng sớm Kim Dao vẫn còn vùi mình trong chăn thì chuông cửa nhà đã inh ỏi đến nhức đầu, Kim Dao càu nhàu một hồi vẫn không có ý định rời khỏi giường. Một lát sau chỉ thấy có một lực mạnh giật chăn ra khỏi người Kim Dao rồi bàn tay mát lạnh thô ráp chạm vào da thịt cô mơn trớn, Kim Dao giật mình tỉnh giấc khuôn mặt hắn liền đập ngay vào mắt cô "Nè, sao ông lại vào được đây" Hắn kéo cô lại gần mình hơn thật sự không thích ánh mắt cô lúc nào cũng trừng lên nhìn mình "Còn không phải vì lo cho em sao" Kim Dao liền đẩy hắn ra hai mắt tiếp tục rũ xuống muốn ngủ tiếp "Tôi không sao hết, ông đi về đi tôi muốn ngủ tiếp" Hắn không trả lời mặc kệ cô nằm xuống ngủ nhưng Kim Dao chưa chợp mắt thêm được 5 phút liền phải tỉnh dậy nhìn hắn cau có "Bé cưng không muốn ngủ tiếp sao" "Ông cứ nhìn chằm chằm tôi như vậy làm sao tôi ngủ tiếp được" Hắn nhìn xuống vùng cổ non trắng mịn lại in đầy dấu tay đến tím đỏ đáy lòng không khỏi xót xa lại càng căm ghét đứa con ngoài giá thú kia hơn, bàn tay hắn nhẹ nhàng chạm lên những chỗ tím đỏ ở vùng cổ của cô "Còn đau không" Kim Dao bất giác giật mình cũng chạm tay vào phần cổ, đúng là hôm qua Kiến Chân bóp cổ cô rất mạnh khiến hôm qua cảm giác thanh quản cô có vấn đề mãi mới chìm vào giấc ngủ "Tôi không sao hết" Kim Dao nhanh chân bước vào nhà tắm Hắn đi ra ngoài phòng khách căn nhà nhỏ bé nhưng rất ấm cúng, có đầy đủ tiện nghi đặc biệt trong đây lúc nào cũng ngập tràn trong mùi hương dịu nhè nhẹ của Kim Dao Kim Dao bước ra ngoài thấy hắn vẫn ở trong nhà của mình thì hơi khó hiểu "Sao ông còn ở trong nhà của tôi, không đi làm sao" "Em đang đuổi tôi" "..." "Lại đây" Ánh mắt như loài dã lang nhìn cô đầy biến động, bàn tay thon dài ra dấu cho cô lại gần mình hơn, Kim Dao nhìn người đàn ông này không có chút gì gọi là chân thực từng lời nói của hắn lại như thôi miên khiến cô không chối từ và kháng cự từng bước đi về phía hắn theo bản năng. Hắn gục đầu vào cổ cô tham lam hít lấy mùi hương ngọt ngào trên cơ thể, đầu lưỡi liếm nhẹ vào vết tím hằn trên cổ "Em cũng thật giỏi trong lúc nguy hiểm còn biết nghĩ đến tôi tìm trợ giúp" Ít nhất cứ nghĩ đến việc mỗi lần gặp cô đều nhớ đến hắn, muốn hắn giúp đỡ che chở bảo bọc trong vòng tay thì hắn lại vui vẻ ít ra trong lòng cô còn tồn tại hình bóng mang tên Kiều Tùy Yến đấy là theo hắn suy nghĩ "Nếu tôi không gọi cho ông, chẳng lẽ để cho thằng con của ông sỉ nhục lăng mạ tôi. Chẳng phải trước đây ông còn mạnh miệng bảo là chỉ cần tôi đồng ý làm tình nhân của ông thì ông còn giúp tôi trả thù Kiều Kiến Chân cơ mà. Có phải bây giờ ông hối hận rồi chứ gì làm gì có người cha nào lại nỡ trả thù lên con chỉ vì nghe lời tình nhân chứ" "Dĩ nhiên tôi sẽ giúp em xả giận rồi, còn nữa tôi không muốn em làm tình nhân của tôi" "Hở, chứ không phải thế à..." "So với việc làm tình nhân chi bằng em làm vợ tôi làm Kiều phu nhân không phải tốt hơn sao" Kiều Tùy Yến buông lời gạ gẫm nhưng Kim Dao ngây ngô vẫn không hiểu hết ý tứ trong lời hắn nói đôi mắt như mở to hơn nghiêng đầu nhìn hắn "Có phải mỗi cô tình nhân ông đều muốn người ta làm vợ ông" Tùy Yến cau mày "Tôi đâu cần nhiều vợ như vậy" "Tôi chỉ chấp nhận duy nhất một mình Kim Dao đường đường chính chính làm Kiều phu nhân, cũng chỉ có một mình Kim Dao mới có tư cách sinh người thừa kế cho Kiều Tùy Yến" "Tôi thèm vào, chẳng phải ông có đứa con trai kia rồi sao" "Đứa con đó đối với tôi có cũng được không có cũng chẳng sao" "_._" Kim Dao nhìn hắn khó hiểu như muốn nghe một lời giải thích, Tùy Yến kéo cô sát vào lòng, thời điểm này cũng chưa phải là lúc để cô biết rõ chân tướng ở Kiều gia "Ở bên cạnh tôi lâu một chút, tôi sẽ từ từ giải đáp hết thắc mắc trong lòng em" "Sau này kể cả vạt áo của em tên nhóc kia cũng không dám động tới" "Vậy nếu còn tiếp diễn thì sao" "Muốn đối đầu với tôi thì cứ thử" Dẫu biết người đàn ông này nhân tình nhiều không đếm xuể bên cạnh ông ta là những mĩ nhân con nhà danh gia vọng tộc nhiều vô số, thà rằng ông ta cứ đối xử với cô giống như mấy tên bao nuôi tình nhân mỗi lần xong việc thì ném cho cô một xấp tiền cô còn đỡ cảm thấy đắng lòng cũng không bị vẻ hào hoa cùng sự ấm áp đó làm cho rung động. Mải suy nghĩ một thứ hỗn độn trong đầu đến khi hoàn hồn thì một bên dây áo đã bị kéo trễ xuống, bàn tay Tùy Yến như con lươn luồn lách trong gấu áo Kim Dao cảm nhận rõ ràng dây áo lót đang sắp sửa bị tuột cô giật mình đẩy tay hắn ra. Kiều Tùy Yến dĩ nhiên không vui còn kéo sát cô lại gần mình hơn hắn liếm nhẹ vào xương quai xanh bàn tay lần mò xuống dưới quần của Kim Dao lúc sắp sửa bị hắn "nuốt trọn" Kim Dao bắt đầu nức nở bên tai "Hức...tôi đau bụng quá" Động tác của hắn liền dừng lại, ngẩng mặt lên nhìn cô, đôi mắt híp lại "Bé cưng, đừng khóc. Tôi xin lỗi, em vẫn còn đau bụng sao" Kim Dao gật gật "Tôi còn chưa hết chu kì nữa mà" Dục vọng đang bùng phát cũng chỉ vì câu nói của cô mà đè nén xuống, hắn điều chỉnh lại tư thế hơi thở có phần nặng nề hơn, không để ý Kim Dao liền lè lưỡi một cái. Một kẻ được ví là sói hoang trên thương trường ác liệt nay lại vì câu nói ngây thơ mà vội tin ngay, chẳng lẽ vì gặp được người thật lòng mình yêu nên như vậy sao "Bữa sáng em thường ăn gì" Kim Dao cúi xuống mở ngăn tủ trong bàn ra một túi bánh quy rót một ly sữa dơ ra trước mặt hắn "Đây, tôi ăn bánh. Ông muốn ăn thử không" Gương mặt hắn từ đỏ sang đen nhìn mấy miếng bánh được mua trong cửa hàng tiện lợi thì cau có mày mặt "Em ăn mấy thứ đồ không rõ nguồn gốc này sao" "Ai bảo ông là không rõ nguồn gốc, bánh này ngon lắm đó" Hắn không nghe cô nói hết câu cầm cả bịch bánh trong tay cô ném thẳng vào thùng rác bên cạnh không con mắt chữ A của cô "Ông làm cái gì vậy hả, cái này tôi có thể ăn được một tuần đấy" "Em ăn như vậy làm gì có chất chứ, đi theo tôi" "Ông đưa tôi đi đâu chứ" Bị hắn kéo đi xềnh xệch nhưng Kim Dao vẫn tiếc nuối ngoái đầu nhìn lại bịch bánh