Chương 10
“Xin lỗi, làm phiền rồi, giờ tôi đi đây…”
“Vãn Vãn!”
Toàn thân trong nháy mắt cảm thấy nhẹ nhõm, Kỳ Trú buông tôi ra, theo phản xạ đuổi theo.
Luồng không khí do bước đi nhanh làm tung bụi m/ù mịt.
Tôi thản nhiên xoa tay, quay đầu nhìn hai người đang giằng co ngoài cửa.
Lâm vãn đặt túi giấy trong tay xuống rồi nói trước
:
“Em chỉ đến đưa quần áo cho cô Hứa thay, không có ý gì khác.”
Cô ấy nhìn quanh phòng, bỏ qua tôi, cuối cùng nhìn vào Kỳ Trú, lắc đầu nói:
“Không sao đâu, A Trú, em tin anh.”
“Dù anh có làm gì đi nữa, em sẽ không hiểu lầm anh với cô Hứa.”
Vẻ mặt Kỳ Trú sửng sốt: “Vãn Vãn…”
Tôi nhanh chóng đóng cửa lại.
Những lời sau đó, tôi không muốn nghe nữa.
……
Công việc Kỳ Trú rất bận rộn, Lâm Vãn là trợ lý của anh.
Hai người họ đi cùng nhau, từ sáng đến tối chẳng thấy bóng dáng đâu.
Hôm sau Kỳ Niệm cũng về nhà lớn.
Nói rằng theo thường lệ mỗi tháng đều phải đến thăm người lớn trong nhà.
Hình ảnh một ông lão hiện lên trong tâm trí tôi.
Là bố của Kỳ Trú.
Năm đó nghênh ngang kiêu ngạo tìm đến tận cửa, nói Kỳ Trú là người thừa kế của gia đình, bắt buộc phải cùng ông ấy quay về.
Tôi là người đầu tiên không đồng ý, nói phải đi cùng nhau.
Kết quả là bị ông ấy dùng gậy đ/á/nh, nói tôi mơ mộng hão huyền.
“Một con nhóc chẳng có thể diện gì như cô, cô mà cũng xứng sao?”
Khi ông ấy làm bố cũng đã chia c/ắt bố mẹ Kỳ Trú, khiến người có tình sinh ly tử biệt, con trai ông ấy ch*t vì trầm cảm.
Bây giờ đã là ông nội rồi mà chưa học được bài học gì, vẫn đ/ộc đoán như thế.
Khi đó Kỳ Trú nắm lấy cổ áo tôi nói: “Kỳ Trú chỉ đối xử tốt với Hứa Hoàn Tinh thôi.”
Chớp mắt đã phải chia tay thì ai chịu được chứ?
Dù tôi có không được thì tôi chơi x/ấu thôi.
Kỳ Trú bị trói ném lên xe, tôi chạy theo anh.
Chạy đến mức mắt tối sầm lại, toàn thân r/un r/ẩy, hơi thở mang theo mùi m/áu tanh.
Nhưng tôi vẫn cố nhịn hét toáng lên:
“Đừng sợ, em sẽ tới tìm anh!”
Nói được làm được.
Mỗi lần ông lão đều bị tôi chọc tức đến mức ngã ngửa.
Tính ra thì nhà họ Kỳ không ai chào đón tôi cả.
Bây giờ cũng vậy.
Tôi giống như một h/ồn m/a trong căn nhà rộng lớn này.
Nghe dì trong bếp nói chuyện điện thoại, cảm giác cứ như ăn tr/ộm.
Người làm sau lưng thì xì xào, “Lại thêm một kẻ không biết tự lượng sức, thật phiền phức.”
“Đúng vậy, ông chủ đã đính hôn với cô Lâm Vãn rồi, kẻ thế thân lại còn đến đây.”
“Không thể nói như thế, ông chủ không hề tìm người thay thế, đều là những kẻ có ý đồ tự mình tới gần, cứ như ruồi nhặng vậy.”
Tôi vỗ ng/ực thở dài, cũng may Kỳ Trú không học thói x/ấu.
Đang chăm chú lắng nghe thì có ai đó vỗ nhẹ vào vai tôi.
Là quản gia, nói Kỳ Trú bị bệ/nh dạ dày, bảo người ở nhà nấu chút canh rồi gửi qua.
“Cô Hứa, phiền cô đi một chuyến nhé.”
“Có thể, nhưng tôi đi thì thật sự ổn sao?
Quản gia là người cũ của nhà họ Kỳ, nhận ra tôi, lúc này vẫn giữ nụ cười không đổi mà trả lời: “Nếu là cô, nhất định sẽ không có vấn đề gì đâu.”