Chương 11
Giang Duật đưa tôi đến b ệ n h viện gần đó.
Lúc đến b ệ n h viện, tôi đã phát sốt đến 39℃, cả người nóng hổi.
Bác sĩ phát cáu với chúng tôi: "Không biết tình trạng cơ thể mình sao? Còn cậu nữa, làm bạn trai, không biết chăm sóc bạn gái sao?"
Tôi tránh khỏi tay anh, gượng dậy giải thích với bác sĩ.
Giang Duật châm chọc: "Tống Dữu Ninh, chuyện chúng ta chia tay em nhớ cũng kỹ thật đấy."
Tôi nhập viện rồi.
Uống th/uốc, truyền nước.
Giang Duật chạy tới chạy lui mấy ngày này cũng mệt mỏi, dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tưởng anh đã ngủ say, lúc định bỏ trốn, anh mở mắt tỉnh dậy, con ngươi đen nhánh như phủ đầy sương m/ù:
"Em còn muốn đi đâu?"
Anh lạnh lùng nói.
Tôi dứt khoát trở mình đưa lưng về phía anh: "Đi đâu cũng được, miễn là không phải ở bên cạnh anh."
Anh khóa cửa lại, đóng luôn cửa sổ:
"Thân thể em vốn không khỏe, còn hành hạ mình như vậy? Nếu không phải chú Trần nói với anh là em bỏ trốn, anh cũng không thể đến đó nhanh như vậy."
Sau đó, anh lại bổ sung: "Lần sau còn như vậy, anh sẽ không quan tâm em nữa."
Vốn dĩ không cần anh quan tâm.
Tôi tỏ vẻ không để ý: "Tôi c h * t đi không phải càng tốt sao."
"Tống Dữu Ninh!" Giang Duật lên tiếng, đôi mắt hiện lên vẻ khó xử.
"Không cho phép nói như vậy."
Tôi lơ đễnh, nhắm ch/ặt hai mắt.
Sớm muộn cũng sẽ rời đi.
Giống như Giang Duật chắc chắn sẽ yêu nữ chính vậy.
Cảm xúc của anh đối với tôi bây giờ, cũng chỉ là áy náy mà thôi.
"Giang Duật, tôi sống hay c h * t, đã không còn liên quan đến anh nữa."
"Mặc kệ em làm gì, anh cũng sẽ không để em rời khỏi đây."