Chương 10

Đang cập nhật
Cập nhật:
Giang Duật cả ngày không về. Ngày thứ hai, chú Trần nói với tôi, Giang Duật và Lâm Dĩ Đường sẽ chuyển ra ngoài ở, chỗ này sẽ giao cho tôi. Tôi chỉ còn không đến một tháng nữa, không thể bị cầm tù ở đây được. Ban đêm, thừa dịp chú Trần ngủ, tôi thả dây thừng từ phòng ngủ xuống dưới. Sau khi được tự do, tôi mới phát hiện không có chỗ nào để đi. Bên ngoài gió lạnh. Tôi cắn răng siết ch/ặt bộ quần áo duy nhất trên người, đi theo hướng con sông Tiểu Dã bị ném vào. Dù thế nào đi nữa, Tiểu Dã cũng không thể c h * t lạnh lẽo trong nước được. Thế nên, tôi bỏ ra một số tiền, nhanh chóng tìm một đội trục vớt. Đêm khuya, gió lạnh ngoài bờ sông thấm sâu vào tận xươ/ng tủy. Nhóm người trục vớt đã sức cùng lực kiệt, cuối cùng bất lực quay lại báo tin buồn cho tôi. "Cô Tống, tìm không thấy." Tiểu Dã có lẽ đã gi/ận tôi rồi, vớt đến rạng sáng, cũng không tìm thấy. Tôi trả tiền xong, phất tay bảo bọn họ trở về. Một mình đứng trên bờ sông, nhìn xuống đáy sông sâu thăm thẳm. Cả người kiệt sức. "Tiểu Dã, mẹ có lỗi với con." Nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên nền đất. Tiểu Dã, trước đây nó rất gh/ét trời mưa lạnh giá. Nhưng hôm nay lại c h * t trong lòng sông. Đều tại tôi. Vô số tự trách và đ a u đớn bên trong khiến cơ thể chưa hoàn toàn bình phục của tôi lại càng yếu đi. Một trận gió thổi đến, cơ thể tôi không chịu nổi, vô lực ngã trên mặt đất. Hô hấp trở nên khó khăn, ý thức bắt đầu mơ hồ. Nói không chừng chưa đến một tháng, có khi là hôm nay, tôi sẽ c h * t ở chỗ này. Cũng tốt, được c h * t bên cạnh Tiểu Dã. "Tống Dữu Ninh!" Giang Duật sao lại tới đây? Anh đem áo khoác choàng lên người tôi, ôm ngang tôi lên. Anh có vẻ rất gấp gáp. Tại sao chứ? Anh rõ ràng không yêu tôi.