Chương 8
Lúc tỉnh lại, Giang Duật đang canh chừng bên cạnh tôi.
Bàn tay nắm lấy tay tôi.
Tôi rút tay về.
Giang Duật nhận ra tôi đã tỉnh: "A Ninh, còn chỗ nào không thoải mái?"
Lông mi anh hơi giãn ra, một chốc ấy, tôi chợt thấy hơi bất ngờ.
Anh dường như đã quay trở lại làm người đàn ông dịu dàng đứng đợi tôi như ngày xưa.
Năm đầu tiên ở cùng Giang Duật, tôi đã trải qua một trận b ệ n h nặng.
Tôi không ngừng sốt cao, dù có gọi bao nhiêu bác sĩ cũng không thuyên giảm.
Khi đó Giang Duật vừa nắm quyền Giang thị, căn cơ còn bất ổn, biết bao nhiêu
việc trong công ty còn chờ anh giải quyết.
Chú Trần khuyên anh về công ty trước, tôi ở đây có rất nhiều hộ lý và bác sĩ trông coi.
Thế mà Giang Duật lại đem tất cả công việc vào phòng tôi mà xử lý.
Lúc tôi tỉnh sẽ chăm sóc tôi.
Khi tôi ngủ say, anh mới xử lý công chuyện của công ty.
Cứ như vậy suốt đêm mấy đêm liền.
B ệ n h của tôi nhanh chóng chuyển biến x/ấu.
Giang Duật cứ bước một bước q u ỳ một bước trên hai ngàn bậc thang, cầu bình an cho tôi.
Hơn nửa năm.
Sức khỏe tôi cũng cải thiện đôi chút.
Anh nắm tay của tôi: "A Ninh, dù có thế nào, anh cũng sẽ không buông tay em."
Nhưng khi Lâm Dĩ Đường vừa xuất hiện, anh lại quên mất.
Tôi thoáng nhìn qua băng gạc trong tay anh, hồi ức đ a u thương nháy mắt bóp nghẹt trái tim tôi.
Tôi bỗng nhiên đẩy anh ra: "Giang Duật, tôi h/ận anh."
Ánh mắt anh trầm xuống, nhượng bộ nói: "H/ận anh cũng không sao."
Tôi tuyệt vọng nhìn anh: "Giang Duật, anh thả tôi đi được không?"
Mỗi khi nhìn Giang Duật, tôi đều nghĩ tới tiếng kêu thảm thiết của Tiểu Dã vào đêm đó.
Dù cho bịt tai lại, âm thanh đó vẫn cứ vang vọng.
Cả ngày lẫn đêm, giày vò tôi.
Giang Duật lạnh giọng từ chối: "Không được, hoặc là nghe lời ra nước ngoài, hoặc là ở nhà, không được đi đâu hết."
Tôi như phát đ i ê n nhào về phía anh, cắn ch/ặt lấy tay anh.
Giang Duật mím ch/ặt môi, không kêu lên một tiếng nào.
"Anh dựa vào cái gì mà giam giữ tôi."
"A Ninh, tỉnh táo lại đi. Em có biết mấy ngày qua mình đã làm cái gì không?"
"Mấy ngày?"
Không phải tôi chỉ mới hôn mê một đêm thôi sao?
Tôi liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường.
Đã qua ba ngày.
Một loại dự cảm không tốt bỗng nhiên ập tới.
Tôi hỏi: "Tôi đã làm gì?"
Giang Duật che giấu cảm xúc: "A Ninh, em nghỉ ngơi cho khỏe đi."