Chương 11
Đêm thành đoàn.
Tôi đứng bên cạnh Tống Ỷ.
Buổi công diễn đầu tiên của tôi bắt đầu với sự đồng hành của các thành viên ký túc xá.
Buổi cuối cùng, cũng kết thúc viên mãn với sự đồng hành của những thành viên ấy.
Tất cả những điều này, như một sự an bài vô hình, chính là cái kết trọn vẹn cho hành trình của tôi.
Những cô gái ấy, cũng như những người hâm m/ộ yêu mến tôi, đều là tài sản quý giá nhất trong cuộc đời tôi.
Khi khung hình cuối cùng dừng lại, tiếng gọi tên tôi của người hâm m/ộ vang lên rõ ràng.
Tôi và Tống Ỷ nắm c h ặ t tay nhau, tim đ ậ p dồn dập, cùng chờ đợi kết quả cuối cùng.
Thứ hạng trong đêm thành đoàn được công bố ngược, thứ nhất sẽ được xướng tên sau cùng.
Từ vị trí thứ mười trở đi đều không có tên tôi.
“Vậy thì, người đứng thứ hai là—”
MC mỉm cười nhìn Tống Ỷ.
Nhưng ngay giây tiếp theo, ánh mắt cô ấy bất ngờ chuyển về phía tôi.
“Là Lâm Ấu Kinh đến từ Giải Trí Thần Tây!”
Mọi thứ khép lại.
Tống Ỷ đạt hạng nhất và ra mắt với vị trí trung tâm.
Nhưng cô ấy lại òa khóc, ôm c h ặ t lấy tôi.
“Ấu Kinh, cậu cần vị trí center này hơn, dù sao thì…”
Tôi mỉm cười, vòng tay qua vai cô ấy.
“Đừng nói mấy lời ngốc nghếch thế chứ, cậu đạt hạng nhất, tớ cũng vui mà.”
Giấy màu rơi xuống như một cơn mưa mộng mơ.
Tôi đưa tay, cẩn thận lau đi giọt nước mắt trên mặt Tống Ỷ.
Khoảnh khắc ấy được ai đó ghi lại.
Rất lâu sau, bức ảnh ấy bất ngờ nổi tiếng,
Fan couple của chúng tôi thậm chí còn lập siêu thoại mang tên “Kỳ Kinh Nữ Hài”, ngày ngày nhiệt tình đẩy thuyền.
Thực ra, Tống Ỷ giỏi hơn tôi nhiều. Cô ấy đã đến Hàn Quốc làm thực tập sinh từ nhỏ, chịu không ít gian khổ, là một ACE toàn năng. Vị trí hạng nhất này hoàn toàn xứng đáng với cô ấy.
Nếu tôi nhờ hào quang lưu lượng mà đạt hạng nhất, mới là điều khiến tôi bất an.
Nhưng đến bước này, tôi cũng phải nói lời tạm biệt với sự nghiệp diễn xuất của mình.
Tôi không thể thực hiện lời hứa sẽ debut với vị trí trung tâm.
Tôi chỉ có thể chấp nhận thua cuộc.
Phần phát biểu trong đêm thành đoàn bắt đầu.
Khi đến lượt mình, tôi tiến lên trước và cúi đầu thật sâu.
Sau khi suy nghĩ rất lâu, tôi mới mở lời:
“Cảm ơn từng người bạn đồng hành, cảm ơn lớp trưởng lớp D của tôi, Thân Hỷ Ái, và cảm ơn trưởng phòng của tôi, Tống Ỷ.”
“Thật ra, còn rất nhiều người tôi muốn cảm ơn. Nhưng người tôi muốn cảm ơn nhất chính là tất cả những người, dù ở xa, vẫn yêu quý tôi.”
“Dù chúng ta chưa từng gặp mặt, nhưng các bạn giống như những ngôi sao, vào một khoảnh khắc nào đó, đã chiếu ánh sáng của mình lên tôi.”
“Hóa ra, tôi cũng có thể tỏa sáng nhờ được yêu thích.”
“Là một diễn viên debut được ba năm, tôi chưa có tác phẩm nào nổi bật, làm gì cũng bị c h ỉ t r í c h.”
“Tôi chỉ dựa vào lòng nhiệt huyết mà c ắ n răng đi đến ngày hôm nay.”
“Sau sân khấu này, tôi cũng phải nói lời tạm biệt với ước mơ của mình.”
“Dù rất tiếc nuối, nhưng sau này, tôi sẽ tiếp tục là một người bình thường luôn tỏa sáng.”
“Vị trí thứ hai này, tôi muốn nhường lại cho những thực tập sinh cần nó hơn. Vì họ đều là những người đã cố hết sức mình trong phòng luyện tập, xứng đáng với vinh quang này.”
Trên thế giới này, người nỗ lực luôn rất nhiều, nhưng không phải ai cũng được người khác nhìn thấy và công nhận.
Nhưng nếu chỉ vì không được nhìn thấy… mà từ bỏ sao?
Không, không phải vậy.
“Xin mọi người đừng quên tôi nhé.”
Cuối cùng, tôi vẫy tay chào về phía camera.
Nụ cười hiện lên trong đáy mắt, dù có chút không cam lòng, nhưng tôi buộc phải chấp nhận cái kết này.
Màn hình ngoài kia, bình luận lại dậy sóng.
Toàn thể người qua đường: “? Chuyện quái gì thế này, tự nhiên lại giải nghệ!”
Toàn thể fan: “Nghe nói trước đây vì diễn xuất và danh tiếng không tốt, cô ấy cá cược với quản lý mới tham gia chương trình này, hóa ra là thật sao…”
Toàn thể antifan: “? Đừng thế chứ chị ơi, nếu chị giải nghệ, chúng em sẽ đ/ốt quản lý của chị thành tro m ấ t!”
Tôi không biết rằng, tin tức tôi giải nghệ đã gây bão hot search suốt cả đêm.
#Làng giải trí không thể thiếu Lâm Ấu Kinh như phương Tây không thể thiếu Jerusalem#
#Toàn mạng c/ầu x/in Lâm Ấu Kinh tái xuất#
Antifan khóc lóc trong t u y ệ t vọng, đ i ê n c u ồ n g xin lỗi dưới hai chủ đề hot này:
“Chị Lâm, xin chị, mau quay lại!”