Chương 13
Tối ngày 8 tháng 6, lễ trao giải Bạch Ngọc Lan chính thức bắt đầu. Cuối cùng, bộ phim chi phí thấp “Mùa Hè Thích Hợp Để Hôn Vì Sao” đã vượt qua nhiều đối thủ để giành giải thưởng quan trọng nhất…
Mọi người đều biết bộ phim này được chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên nổi đình đám năm nay.
Còn tôi, chính là nữ chính trong phim, đồng thời cũng là tác giả của cuốn tiểu thuyết, Tư Đồ Miên Miên.
Sau khi quyết định tái xuất, tôi không nghe theo lời khuyên của Phó Ứng Ngôn, cũng không chọn con đường "nữ chính đại bạo".
Ngược lại, tôi chọn bắt đầu lại từ con số 0, nhận những dự án nhỏ để từ từ tìm lại cảm giác diễn xuất của mình.
Bộ phim ngọt ngào học đường này không quá khó, rất phù hợp với tôi.
Ngay từ lần đầu tiên đọc kịch bản, tôi đã bị cuốn hút bởi nội dung của nó.
Người quản lý mới của tôi, Đặng Điềm, cũng cảm thấy vai diễn này rất hợp với tôi. Biết tôi rất thích vai này, cô ấy lập tức ra mặt để giành vai nữ chính cho tôi.
Đặng Điềm là một người quản lý rất tôn trọng ý kiến của tôi, điều này khiến tôi rất an tâm.
Điều kỳ lạ là trong quá trình quay lần này, tôi cảm thấy hoàn toàn thoải mái.
Cảm giác căng thẳng và lúng túng trước đây khi diễn đã hoàn toàn b i ế n m ấ t.
Dường như tôi có thể nhập tâm vào việc diễn xuất một cách tốt hơn. Từ việc điều chỉnh cảm xúc đến cách nhấn nhá trong lời thoại, mọi thứ đều tiến bộ rõ rệt.
Ngay cả khi Phó Ứng Ngôn đến thăm trường quay, anh cũng khen tôi tiến bộ vượt bậc.
Tôi cảnh báo anh đừng đến nữa, đừng tranh giành độ nổi tiếng của tôi.
Phó Ứng Ngôn lại làm ra vẻ không để tâm.
Anh nói fan hâm m/ộ bạn gái của anh đã rời đi hết từ lâu, giờ phải tập trung phát triển fan couple của hai chúng tôi.
Hơn nữa, với tư cách là một ngôi sao điện ảnh, anh chưa bao giờ quan tâm liệu mình có fan hay không.
Phó Ứng Ngôn thích dùng tác phẩm để nói chuyện hơn.
Anh còn nói rằng từ lần livestream cuộc trò chuyện của chúng tôi bị phát tán, anh đã m ấ t mặt từ lâu, giờ chỉ còn cách "bình thản chấp nhận".
Vì vậy, danh tiếng đã m ấ t thì phải tìm lại từ chỗ tôi.
Tôi lười tranh luận với anh.
Ai có thể nghĩ rằng một diễn viên từng ba lần đạt giải lớn lại thực chất là một “đứa trẻ to x/á/c” chứ?