Chương 8

Được phân vào lớp D mới thực sự là đ ị a n g ụ c. Dù là nhảy múa hay hát, độ khó và cường độ huấn luyện đều tăng lên đáng kể. Cả nhóm bạn cùng phòng với tôi cũng bị tách ra, hầu hết đều ở thứ hạng từ lớp B trở lên. Mỗi ngày khi tôi về phòng, họ đều đã đi ngủ. Ngoài việc để lại chút đồ ăn khuya, họ còn để lại những tờ note nhỏ cổ vũ tôi. Họ nói họ sẽ đợi tôi ở lớp A, bảo tôi cố gắng lên. Tôi rất cảm động. Trong buổi công diễn lần hai, tôi chọn vị trí nhảy phụ. Điều khiến tôi bất ngờ là Phó Ứng Ngôn lại tìm đến tôi vào hôm trước đó. Nhìn thấy anh, tôi lập tức trốn vào cửa thoát hiểm, đối thoại qua cánh cửa sắt. Tôi tuyệt đối không muốn bị chụp ảnh chung với Phó Ứng Ngôn thêm lần nào nữa! "Có gì thì nói nhanh đi, tôi rất bận, đừng làm m ấ t nhiều thời gian của tôi." "Kinh Kinh, xin lỗi em." Phó Ứng Ngôn có làm gì đâu mà phải xin lỗi tôi chứ? Anh là ảnh đế cao cao tại thượng, sở hữu hàng vạn người hâm m/ộ, làm gì có chuyện sai? Tôi không nói gì, trong lòng chỉ thấy c h â m b i ế m. "Hôm đó em nói xong, về nhà tôi đã nghĩ rất lâu. Là tôi luôn suy nghĩ không chu toàn.” "Tôi không hề cân nhắc đến vấn đề thực sự giữa chúng ta, càng không quan tâm cảm xúc của em.” "Tôi dường như… luôn áp đặt suy nghĩ của mình lên em, chưa bao giờ hỏi em có muốn như vậy hay không." Giọng nói của Phó Ứng Ngôn rất chân thành. "Tôi quen được nâng niu, cái gì cũng mặc định rằng người khác phải chấp nhận một cách hiển nhiên.” "Đó là lỗi của tôi, tôi xin lỗi em.” "Kể cả hôm đó khi tôi nói em hoàn toàn có thể dựa vào danh tiếng của tôi để đạt được một số điều.” "Thực ra, tôi cũng biết em luôn rất cố gắng, rất s ợ em vì quá nỗ lực mà cảm thấy mệt mỏi.” "Nhưng sau này tôi sẽ không như vậy nữa. Dù sao thì, em thực sự rất xuất sắc. Dù lần đầu tham gia chương trình tuyển chọn, em cũng làm rất tốt." Những lời này cuối cùng nghe cũng giống con người hơn. Tôi cũng nghĩ rằng, Phó Ứng Ngôn trước kia không phải như bây giờ, dù thỉnh thoảng c h â m c h ọ c nhưng cũng không đến nỗi phiền đến tôi. "Lâm Ấu Kinh, tôi vẫn hy vọng em có thể cho tôi một cơ hội cuối cùng để theo đuổi em lần nữa.” "Tôi đã bị em từ chối ba lần rồi, tôi thề đây là lần cuối.” "Nếu tôi không để em thấy được sự thay đổi của mình, tôi tuyệt đối sẽ không làm phiền em nữa." Qua cánh cửa sắt, từng lời của Phó Ứng Ngôn rất nghiêm túc. Anh thực sự làm được sao? Tôi không trả lời. Tôi chỉ muốn xem liệu anh ta thực sự nhận ra sự thiếu tôn trọng của mình đối với tôi, hay chỉ nói vậy để xoa dịu tôi. Sau hôm đó, Phó Ứng Ngôn dường như b i ế n m ấ t khỏi tầm mắt tôi. Tôi tập trung chuẩn bị cho vũ đạo. Nhưng vì thiếu ngủ, tôi loạng choạng ngã va vào chân. Trên cẳng chân tôi, một vết rá/ch dài trông rất đ á n g s ợ. Vết thương này khiến việc quỳ gối trên sân khấu gần như trở thành t r a t ấ n. Không chịu bỏ cuộc, mỗi lần luyện tập xong, tôi đều như vừa được vớt ra khỏi nước. Các bạn lớp D nhìn thấy tình trạng của tôi, lo lắng khuyên tôi nghỉ ngơi hoặc đến bệ/nh viện k i ể m t r a. Tôi từ chối, chỉ tự mình cầm hộp th/uốc sơ c/ứu vết thương đơn giản rồi băng bó lại. Lúc quay phim, tôi vẫn luôn tự mình thực hiện các cảnh đ á n h đ ấ m. Những chấn thương nghiêm trọng hơn thế đã có nhiều, nhưng tôi chưa bao giờ trì hoãn tiến độ quay. Nếu không phải là vấn đề quá nghiêm trọng, tôi đều cố gắng quay xong mới đến bệ/nh viện. Trong suy nghĩ của tôi, đó là trách nhiệm tối thiểu của một nghệ sĩ. Dù tôi có bị c h ỉ t r í c h ra sao, tôi vẫn đang nhận mức th/ù lao cao gấp nhiều lần các ngành nghề khác. Với mức đãi ngộ như vậy, tôi không có tư cách nói khổ hay nói mệt. Nếu làm không tốt, đó là do "đức không xứng vị." Dù diễn xuất của tôi rất tệ, tôi vẫn luôn cố gắng bỏ ngoài tai những lời c a y n g h i ệ t, hy vọng dùng tác phẩm để đáp trả. Nhưng mỗi lần tôi toàn tâm toàn ý cống hiến, tôi lại không kìm được tự hỏi: Lần này tôi thể hiện đủ tốt chưa? Mọi người có lại bắt đầu c h ỉ t r í c h tôi từ một điểm nào đó không? Tôi liên tục suy ngẫm, liên tục nhớ lại. Tôi càng s ợ mọi người mang sự c h á n g h é t tôi vào nhân vật tôi đóng. Nỗi lo lắng này từng khiến tôi phải đi gặp bác sĩ tâm lý. Tất cả sự chuẩn bị và nỗ lực ban đầu của tôi đều có thể đổ bể trước những rào cản tâm lý. Lâu dần, tôi trở thành "hố đen diễn xuất" với những bình luận như "diễn xuất gượng gạo" hay "trọng âm lời thoại rối tung." Nhưng lần này trên sân khấu, tôi lại có cảm giác “cái cũ không đi, cái mới sao tới" Tôi vốn dĩ chẳng có gì, chỉ một thân một mình. Bây giờ, tôi càng không s ợ bắt đầu lại từ đầu.