Tôi đột nhiên bị bệ/nh chỉ có thể nói sự thật. Một ngày nọ, kẻ th/ù truyền kiếp Tống Giang Phong dồn tôi vào góc tường, kéo cổ áo tôi và nói: "Làm nhiều chuyện để gh/ê t/ởm tôi như thế, xem ra cậu rất gh/ét tôi nhỉ, Thời Bạch?" "Không, tôi yêu cậu rất nhiều." Vừa dứt lời, mắt tôi đã mở to. Nắm đ/ấm đang giơ lên của Tống Giang Phong dường như nhất thời không có chỗ để đặt. Tiểu đệ bên cạnh nói với cậu ta: "Lão đại, những lời này quá gh/ê t/ởm, chúng ta đ/á/nh ch*t hắn!" Lại bị Tống Giang Phong quát: "Cút! Tôi thích nghe!" 1. Mối th/ù giữa tôi và Tống Giang Phong bắt đầu từ ngày tôi nhìn thấy Tiểu Uyển, bạn gái của tôi hôn lên má Tống Giang Phong. Khoảnh khắc môi Tiểu Uyển chạm vào mặt Tống Giang Phong, cả thế giới của tôi toàn là ánh sáng xanh. Tôi mang cái đầu xanh mượt, tức gi/ận bước tới kéo hai người ra: "Các người đang làm gì vậy hả?!" Tiểu Uyển nhìn thấy tôi ở đây vô cùng h/oảng s/ợ, nhưng cơ thể thì vẫn muốn đến gần Tống Giang Phong. Tôi chen vào giữa, hỏi Tống Giang Phong: "Tống Giang Phong, c/on m/ẹ nó cậu có ý gì? Cô ấy là bạn gái của tôi!" Tống Giang Phong lau mặt, vẻ mặt chán gh/ét nói: "Tôi lại muốn hỏi cô ta có ý gì đây." Tôi biết là Tiểu Uyển chủ động hôn cậu ta, nhưng tôi sợ biết được sự thật. Tôi ôm Tiểu Uyển với đôi tay gần như đang r/un r/ẩy, giọng điệu khiêm tốn nói: "Tiểu Uyển, tại sao..." Tiểu Uyển dứt khoát tránh mặt tôi, nói: “Tôi thích cậu ấy.” "Vậy chúng ta..." "Thời Bạch, ngay từ đầu tôi đã không thích cậu, chính là cậu trơ tráo muốn quen tôi, vừa hay bây giờ nên nói rõ ràng, chúng ta chia tay đi! Sau này đừng liên lạc nữa!" Nói xong, Tiểu Uyển liếc nhìn Tống Giang Phong một cái rồi rời đi. Trong nháy mắt linh h/ồn của tôi như bị lấy đi mất, khi cả người sắp gục xuống thì Tống Giang Phong đã kéo tôi lên: "Loại người này có gì mà thích? Nếu cậu còn là đàn ông thì mau đứng lên cho tôi!" "Cậu thì biết cái gì?!" Tôi không nhịn được bật khóc. "Tôi thật sự không hiểu được tình yêu xanh lè của hai người." Tống Giang Phong nói. Một lúc sau, lúc Tống Giang Phong chuẩn bị rời đi, tôi tóm lấy chân cậu ta, ôm tia hy vọng cuối cùng nói: “Tống Giang Phong, có thể hay không, là cậu đã quyến rũ cô ấy?” Tống Giang Phong bị tôi làm tức gi/ận, cười nhạo: "Tôi thật sự phục bộ n/ão của cậu, tại sao nhất định là lỗi của tôi chứ?" “Có thể không?” tôi yếu ớt hỏi. Tống Giang Phong thở dài nói: "Nếu việc này có thể khiến lòng cậu thoải mái hơn một chút thì cậu cứ nghĩ vậy đi." Tại sao trong giọng điệu của cậu ta tôi lại nghe thấy có một chút cưng chiều?