15. Tôi đến phía sau tòa nhà dạy học gặp Giang Tiểu Uyển. “Có chuyện gì thế?” Tôi nói thẳng vào vấn đề. Giang Tiểu Uyển khoanh tay, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn tôi nói: "Thời Bạch, cậu thế mà lại là gay." Tôi thận trọng nhìn quanh, may mà không có ai. "Sao vậy, chuyện của cậu và Tống Giang Phong ai cũng biết, còn lo sợ người khác biết cậu là gay sao?" "Cô cứ mở miệng ra là nói gay, có ý gì vậy hả? Không phục à?" Tôi nói thẳng. Giang Tiểu Uyển sửng sốt. Có lẽ cô ấy không ngờ rằng tôi sẽ trực tiếp oán trách như vậy, dù sao trước đây tôi cũng vô cùng dịu dàng với cô ấy. "Tôi cũng không biết vì sao lại cong, nhưng tôi quả thật rất thích Tống Giang Phong." tôi nói tiếp. "Vậy còn đối với tôi thì sao?" "Ha? Là cô muốn rời khỏi tôi. Bây giờ lại nói đến chuyện này làm gì?" "Tôi không tin một người có thể đột nhiên trở thành gay, rõ ràng là cậu đang giả vờ là gay để lừa gạt tình cảm." Tôi không hiểu Giang Tiểu Uyển nói gì. "Giả gay để lừa gạt tình cảm? Ha, câu này của cô nên nói với Tống Giang Phong a, và yêu cầu cậu ta rời xa tôi a! Ồ ~ Tôi hiểu rồi, cậu ta từ chối cô, nên cô mới đến tìm tôi?" Giang Tiểu Uyển tức gi/ận đến nỗi nắm ch/ặt nắm tay. "Giang Tiểu Uyển!" Tôi quay đầu lại nhìn thấy Tống Giang Phong sắc mặt lạnh lùng, liền bước tới nắm tay cậu, hỏi: "Sao cậu lại đến đây?" “Có người đã báo với tôi.” “Tôi biết ngay mọi người đứng về phía chúng ta.” Tôi mỉm cười nói. "Giang Tiểu Uyển, cho dù cậu có mặt dày mày dạn muốn ở bên tôi như thế nào, tôi cũng sẽ không đồng ý, vừa hay bây giờ nói rõ ràng, về sau đừng liên lạc với tôi nữa!" Tống Giang Phong nói. Những lời này sao mà nghe quen quen? Đổi người nói liền làm cho người ta nghe thật sảng khoái a! "Anh yêu, anh nói thật hay!" Tôi nhân cơ hội hôn Tống Giang Phong một cái. Giang Tiểu Uyển tức gi/ận đến xanh mặt. Không còn gì để nói nữa. Tống Giang Phong ôm tôi đi về. Con đường phía trước của chúng tôi rộng mở, tràn ngập ánh sáng.