5. Khi tỉnh dậy thì tôi đã ở trong phòng y tế rồi. Tôi đang truyền nước, một vòng người vây xung quanh. Sau khi thấy tôi đã tỉnh, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Tiêu Dương hốc mắt ươn ướt nói: "Thời Bạch, cậu dọa chúng tớ sợ ch*t khiếp! Nếu cậu còn không tỉnh lại chúng tớ sẽ chuyển cậu đi bệ/nh viện nhân dân! Tớ cứ tưởng cậu đã ch*t mất rồi!" "Hả? Không đến mức đó chứ?" tôi nói. "Bạn học Thời, bây giờ cậu cảm thấy thế nào?" Giáo y hỏi. "Em cảm thấy rất tốt, đối với em đó chỉ là ngủ một giấc, mơ một giấc mơ kỳ lạ." “Không có gì là tốt rồi, nếu cảm thấy khó chịu thì phải kịp thời báo cho tôi biết”, giáo y nói. "Dạ dạ." "Các bạn, bạn học Thời đã tỉnh, các bạn đi học trước đi." Nói xong, các học sinh xung quanh giải tán. Tôi chợt nhớ ra điều gì đó, nhìn xung quanh lo lắng hỏi: “Điện thoại của tớ đâu?” "Đây, điện thoại chỗ tớ." A Cương đưa điện thoại cho tôi. Tôi mở ra thì thấy vẫn đang mở trang bình luận của tôi: [Tôi, Thời Bạch, không bao giờ nói dối! Tôi chỉ nói sự thật!] "Cám ơn Tiêu Dương, A Cương." Tôi nói. “Bạn bè ở ký túc xá, không cần nói thế.” A Cương nói. "Đúng rồi, chúng tớ vừa mang cơm về thì cậu đã ngất xỉu trên giường, dọa chúng tớ một trận, may mà cậu không sao." Tiêu Dương. “Khiến mọi người lo lắng rồi” tôi nói. "Không biết trong lòng Giang Tiểu Uyển đang nghĩ gì, mọi người đều lo lắng cho cậu, đều tới thăm cậu, cậu ta lại không tới, còn nói không phải việc của cậu ta... Ngay cả Tống Giang Phong cũng tới." Tiêu Dương nói. "Tống Giang Phong tới?" "Đúng vậy, lúc chúng tớ bế cậu ra ngoài, vừa ra khỏi ký túc xá đã gặp phải cậu ấy, thật là trùng hợp, nhắc mới nhớ, cậu ấy thực sự rất khỏe, một mình bế cậu chạy đến phòng y tế, chúng tớ còn đuổi không kịp." A Gang nói. "Cậu ta đưa tớ đến đây? Vậy người đâu?" "Cậu ấy ở lại một lúc lâu, sau đó nhận điện thoại rồi rời đi." "Ò." Tâm trạng của tôi rất phức tạp. Nghĩ đến Tiểu Uyển, tôi cảm thấy rất buồn. Nghĩ đến Tống Giang Phong, tôi vô cùng cảm kích. Hai cảm xúc dường như đang tranh giành quyền thống trị. Đang lúc tôi đang suy nghĩ thì Tống Giang Phong tới. Đưa Tiểu Uyển đi cùng. Tại sao hai người họ lại ở cùng nhau? Họ đang quen nhau ư? Không cho tôi suy nghĩ nữa, Tống Giang Phong bước tới hỏi: "Thời Bạch, cậu ổn chứ?" "Ừ, rất tốt, cảm ơn vì đã đưa tôi đến phòng y tế." Tôi mỉm cười. Tống Giang Phong cười nói: "Tôi thật sự không quen việc cậu đột nhiên yên tĩnh." Tôi cười ngượng. Tiểu Uyển vẫn im lặng. Cho đến khi Tống Giang Phong quay đầu lại nhìn. Tiểu Uyển mới nói với tôi một cách rất miễn cưỡng: “Hãy chăm sóc bản thân thật tốt, đừng làm người khác lo lắng”. Đừng làm mọi người lo lắng nữa. Những lời này, Tiểu Uyển chưa bao giờ nói với tôi trong suốt hai tháng chúng tôi hẹn hò. Tôi thực sự không biết diễn tả cảm xúc trong lòng mình như thế nào. "Cảm ơn." Tôi nói. Nói xong, Tiểu Uyển tựa hồ như trút được gánh nặng, nói với Tống Giang Phong: "Chúng ta đi thôi." Tống Giang Phong lại nhìn tôi. Cuối cùng hai người rời đi. Hai người họ có đang quen nhau không? Tôi có một câu hỏi trong đầu.