Chương 9
9.
Tôi đặt một phòng đôi, sau khi ném Tống Giang Phong lên giường, cả người cảm thấy sảng khoái.
Hôm nay là một ngày tốt để ghi nhớ.
Hôm nay tôi vỗ mặt Tống Giang Phong!
Tống Giang Phong hôm nay c/ầu x/in tôi!
A ha ha ha ha ha ha
Nhưng..…
Tôi ghé vào đầu giường Tống Giang Phong hỏi: “Sao cậu lại không muốn về trường như vậy?”
Sắc mặt của Tống Giang Phong hơi đỏ lên một chút, lông mày cũng khôi phục lại một ít vẻ lạnh lùng thường ngày.
“Bởi vì, rất mệt.” cậu nói.
“Rất mệt?” Tôi khó hiểu hỏi: “Ánh trăng được các vì sao vây quanh như cậu cũng có thể mệt mỏi sao? Những người thấp bé như chúng tôi mới phải mệt chứ?”
"Tôi vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp cậu trong câu lạc bộ, dáng vẻ cậu vô cùng tự tin."
"Hả? Lúc nào?" Tôi ngồi trên giường của mình, có chút không hiểu vì sao Tống Giang Phong lại đột nhiên nhắc tới chuyện trước kia.
“Lúc đó cậu không hài lòng với sự phân công trong nhóm và cãi nhau với phó chủ tịch, cuối cùng tôi ra mặt giải quyết sự việc. Khi đó, tôi cảm thấy cậu giống như một con sư tử nhỏ không sợ hãi, ai cường quyền sẽ cắn ch*t người đó, rất đáng yêu."
Mặt tôi dần hiện lên những vệt đen: “Lại đáng yêu nữa rồi… Dùng từ nào khác để miêu tả về tôi được không?”
"Tại sao lúc đó cậu lại làm vậy? Sự phân công trong câu lạc bộ từ trước đến nay luôn là như vậy mà."
"Đương nhiên là cậu không hiểu! Cậu là chủ tịch, là chủ tịch của mọi câu lạc bộ, cậu sẽ làm gì? Mọi việc không phải đều do người thấp bé chúng tôi làm sao? tôi không đứng lên, thì chịu mệt ch*t à! " Tôi nói, "Lỗ Tấn nói, chuyện này xưa nay vẫn vậy phải không?"
"Tôi chưa bao giờ muốn làm nhóm trưởng hay chủ tịch gì cả." Tống Giang Phong nói.
"Thôi đi, cậu cứ nói ngoài miệng."
"Tôi thật sự không thích, nhưng rất nhiều chuyện tôi sẽ không từ chối người khác, tựa hồ nếu từ chối, tôi sẽ không phải là Tống Giang Phong mà người khác biết."
Tôi sững sờ một lúc, sau đó chụp lấy Tống Giang Phong và nói: "Tại sao cậu lại phải trở thành Tống Giang Phong trong lòng người khác?"
"Tôi từ nhỏ đã như vậy, con nhà người ta, Tống Giang Phong trong miệng người khác, Tống Giang Phong hoàn mỹ, những danh hiệu này đều là của tôi."
Tống Giang Phong lấy hai tay kê đầu nói: "Có đôi khi tôi nghĩ, rốt cuộc tôi muốn trở thành người như thế nào? Phải đến khi gặp cậu, tôi mới chợt nhận ra rằng cũng chính vì cậu mà tôi bắt đầu học cách từ chối những việc mình không muốn làm. ”
Tôi đã hết sức kinh ngạc.
Thời Bạch tôi có khả năng này sao? !
"Cho nên, tôi rất biết ơn cậu, Thời Bạch. Mặc dù cậu có thể rất gh/ét tôi..."
"Không, tôi không gh/ét cậu! Tôi gh/en tị với cậu và muốn trở thành người như cậu."
Tôi sớm đã không còn gh/ét Tống Giang Phong nữa nhưng tôi vẫn thấy sốc khi cậu ấy bộc lộ thẳng thắn như vậy.
"Người như tôi sống rất mệt mỏi, cậu làm chính mình là tốt rồi."
"Làm chính mình, chính mình cũng không phải là người tốt lắm." Tôi lẩm bẩm.
Tống Giang Phong nhìn tôi rồi vẫy tay với tôi.
Ừm?
Tôi ngồi xổm trước mặt Tống Giang Phong.
Cậu ấy xoa đầu tôi và nói: “Cậu không được phép coi thường bản thân, cậu rất tốt, rất rất tốt”.
Giờ khắc này, tôi nghe thấy nhịp tim của mình rõ vô cùng.
Dường như nó sắp nhảy ra ngoài.
Tôi thế mà lại được một người đàn ông thả thính.
Tống Giang Phong dời tầm mắt xuống, nói xin lỗi rồi hôn lên mặt tôi.
Tôi ngồi xổm ở đó và hoàn toàn bị sốc.
Mà Tống Giang Phong đã quay người đi ngủ.
Một lúc lâu sau tôi mới kịp phản ứng:
"Tống Giang Phong, cậu giả vờ say! Sao dám hôn lão tử! Đứng dậy! Ông đây quyết chiến với cậu!"