Chương 15
Thỏ Buồn Ngủ
Cập nhật:
Khoảnh khắc này đây, bất kể là ai nói thêm một câu đều cảm thấy x/ấu hổ.
May mắn chính là, tiếng lòng của Tống Dật lại bị tôi đọc được:
[Xong đời, hình như mình đã quên mất chuyện này, nhưng Lâm Lâm thật sự khiến mình động tâm quá.]
[Nhưng mình như vậy có dọa Lâm Lâm không? Lâm Lâm sẽ không cảm thấy mình bi/ến th/ái chứ?]
[Lâm Lâm à, em nghe anh giải thích!]
Tống Dật vừa định mở miệng đã bị tôi ngăn lại:
“Buồn ngủ quá, mau ngủ đi, ngày mai còn có tiết.”
Tống Dật lập tức không còn lời nào để nói, có chút kh/iếp s/ợ, nhưng không lâu lắm.
Lập tức hắn lại hài lòng gật gật đầu, giống như là quyết định không nói thêm gì nữa.
Nhưng hắn ôm tôi càng ch/ặt hơn, điều này làm cho trong lòng tôi càng thêm vui như nở hoa.
Tôi nhớ, cư dân mạng nói hành vi này của tôi là - - q/uỷ kế đa đoan?
Nhưng mà, mặc kệ hắn, dù sao mục đích của tôi đã đạt được.
Tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Tôi vừa mở mắt, liền thấy Tống Dật đang gắt gao nhìn chằm chằm tôi.
Tôi theo bản năng liền cho rằng mình chưa tỉnh ngủ, nhưng sau đó Tống Dật liền chủ động mở miệng:
“Thế nào? Ngủ rồi còn muốn quỵt n/ợ?”
Tôi trốn ở dưới chăn mãnh liệt lắc đầu phủ nhận:
“Vậy sao anh cứ nhìn em chằm chằm thế?”
Tôi hỏi hắn, có chút x/ấu hổ.
Tống Dật nghe lời này của tôi, lập tức cười khẽ một tiếng:
“Đã là người của anh, anh còn không được nhìn sao?”
Nói xong, Tống Dật lại chủ động cúi người xuống, mục đích rất rõ ràng.
Tôi vội vàng đẩy hắn ra: “Em đi đ/á/nh răng.”
“Hả?”
Tôi lợi dụng khoảnh khắc trống này, tôi nhảy xuống giường, trốn vào nhà vệ sinh.
Dựa vào cửa nhà vệ sinh, tôi đang há to miệng thở ra:
“Thật đ/áng s/ợ, thật đ/áng s/ợ, thiếu chút nữa mình lại rơi vào tay giặc.”
Nhớ tới vừa rồi, tôi liền cảm thấy mặt đỏ tới mang tai.
May mà tôi chạy kịp lúc.
Nhưng mà đang lúc tôi bình phục tâm tình, thanh âm gõ cửa đột nhiên vang lên.
Tôi lập tức dừng lại, tim theo đó vọt lên cổ họng.
Hắn, sẽ không phải cũng muốn đi vào chứ?