Chương 3

Pipixie
Cập nhật:
Lòng tôi chùng xuống. Tôi lê bước nặng nề trở về biệt thự, là quà đính hôn của tôi và Đàm U Trạch. Khác với Thẩm Lâm Chương, ngay từ đầu Đàm U Trạch đối xử với Lạc Tinh Dật không phải là c/ăm gh/ét, chỉ có thể nói là lạnh nhạt thờ ơ. Tôi hít một hơi thật sâu, bước vào phòng. Đàm U Trạch đang họp online, ánh sáng màn hình chiếu rọi đôi mắt lãnh đạm thâm thúy. Anh ta chỉ liếc qua tôi thoáng chốc, rồi lại dán mắt vào máy tính. Tôi cũng chẳng thiết đụng chạm hắn. Kiếp trước, từ khi mắc bệ/nh, tôi đã hối h/ận khôn ng/uôi vì không chú ý đến sức khỏe của bản thân. Đặc biệt là những lúc nằm bất động trên giường bệ/nh, đến nỗi không buồn nhấc tay bịt tai, phải nghe em họ đọc hết cuốn tiểu thuyết tình yêu mì ăn liền hết cuốn này đến cuốn khác, nỗi hối h/ận càng dâng trào. Kiếp này, tuy nguyên chủ nhân phẩm không tốt lắm, nhưng thể chất lại cực kỳ dẻo dai. Tôi dặn bảo mẫu đừng làm mấy món tráng miệng nhiều dầu với đường nữa, lại ra tủ th/uốc lấy vài viên vitamin uống. Thoải mái tập vài động tác yoga mềm dẻo, vệ sinh cá nhân xong, đúng 10h30 tối tắt đèn đi ngủ. Vừa chợp mắt được nửa chừng, một bàn tay mát lạnh đặt lên cổ tôi. Tôi gi/ật mình tỉnh giấc. Người đó là Đàm U Trạch. Anh ta thong thả rút tay về, giọng bình thản: "Ai làm thế?" Tôi soi gương mới phát hiện vết hằn màu xanh nhạt trên cổ đã chuyển thành màu tím sậm kinh dị. Hai vết hằn song song, khớp hoàn hảo với dấu vết của bàn tay từng siết ch/ặt cổ tôi, đi/ên cuồ/ng bức hiếp. Tôi ấp úng: "Tôi..." Trong nguyên tác, Đàm U Trạch dù không quan tâm đến Lạc Tinh Dật nhưng cũng không phải loại đàn ông để đối tượng liên hôn công khai đội mũ xanh lên đầu. Tôi nói dối: "Tự nhiên va phải thôi." Đàm U Trạch: "Vậy à... Tối nay không đến hộp đêm thế?" Chủ đề đột ngột xoay chuyển, tôi thở phào: "Không đi nữa, hơi buồn ngủ." Đàm U Trạch gật đầu, bất ngờ mở lời khiến tình thế đảo ngược 180 độ.