Đây là lần thứ năm trong tuần tôi nhìn thấy quần l/ót của Cố Kỳ Cẩn ở công ty.
Chính x/á/c hơn là tôi đã thấy cảnh anh ấy chỉ mặc mỗi quần l/ót.
"Doanh số quý trước ở khu vực phía Đông..." Trong buổi họp sáng, Cố Kỳ Cẩn đứng trước màn hình trình bày báo cáo quý.
Trong mắt mọi người, anh khoác bộ vest Ý may thủ công phẳng phiu, từ đầu đến chân chỉn chu đĩnh đạc, toát lên vẻ cao ngạo khó chạm tới như đóa hoa trên đỉnh núi.
Còn trong mắt tôi, những múi cơ bụng tám khối hoàn hảo, đường cong thắt lưng mềm mại, đường rãnh gợi cảm biến mất dưới mép quần lộn xộn...
Đáng ch*t nhất là khi anh xoay người làm cơ lưng căng lên, chỗ lõm phía sau eo lộ ra một nốt ruồi đỏ be bé...
Mẹ kiếp, đúng là yêu tinh dẫn dụ lòng người.
Suốt buổi họp, tôi ngồi không yên, mặt đỏ bừng bừng.
Ánh mắt cứ vô thức lơ đễnh về phía xươ/ng chậu anh, đầu óc lại hiện về những cảnh tượng không thể diễn tả nổi từ giấc mơ đêm qua...
Có lẽ phát hiện ra ánh nhìn bi/ến th/ái của tôi, Cố Kỳ Cẩn nhíu mày, ném về phía tôi ánh mắt khó hiểu.
Tim tôi thót lại.
Ch*t ti/ệt.
Lần này anh lại nghi ngờ tôi chưa bỏ được ý đồ x/ấu xa với anh.
Lại càng gh/ét tôi thêm rồi.