Chương 7

Tống Tri Vi và Bùi Diễn cùng đi. Vừa vào cửa, liền đỏ mắt chạy vào trong: "Muội muội tốt của ta, đã khiến muội chịu khổ rồi!" Đi vào trong phòng, thấy ta bình yên vô sự đứng ở nơi đó, nàng liền sửng sốt. Bùi Diễn đi vào, nhìn thấy ta cũng sững sờ. “Phu quân, chàng nói đúng, nỗi đ/au này đối với muội muội mà nói, quả nhiên không tính là gì cả.” Tống Tri Vi quay đầu lại, hờn dỗi chui vào lòng Bùi Diễn. Ta nghiêng đầu. Lạ thật. Phản ứng của ta, hình như có gì đó không đúng. Tống Tri khẽ gọi Bùi Diễn là "Phu quân", ta hẳn là phải tỏ ra khổ sở. Nhưng hiện tại, nội tâm tự nhiên bình tĩnh đến lạ. “Bất quá muội muội, vì sao muội lại đ/ập phá căn phòng thành bộ dáng này?” “Miếng ngọc kia, là bội ngọc lúc bệ hạ làm thái tử phải không?” Ta nhìn quanh. Một ít ký ức đ/á/nh vào trong đầu. Ta đ/au quá. Đau cả ngày lẫn đêm. Đau đến không thể nhịn được nữa, đem những thứ ánh mắt có thể nhìn thấy toàn bộ đ/ập nát. Miếng ngọc kia đích thật là của Bùi Diễn. Là tín vật đính ước giữa ta và hắn, ta vẫn rất trân trọng như bảo bối. Nằm xuống đất ngay. Bùi Diễn nhíu mày, hiển nhiên không vui: “Nếu không có việc gì, nàng đang phát đi/ên cái gì?!” Nhìn qua chân ta, lông mày càng nhíu ch/ặt hơn: "Giày cũng không mang, là sợ mình không bị thương à?" Bước lên là tới. “Ai nha......” Tống Tri Vi kinh hô một tiếng, nước mắt mông lung: "Bệ hạ...” Nàng cố ý giẫm lên một mảnh sứ vỡ nát. “Tri Vi! "Bùi Diễn xoay người ôm lấy Tống Tri Vi. “Nguyên Nguyên, nàng thật sự là không hiểu chuyện!” Hung hăng trừng ta một cái. “Truyền thái y!” Ta yên lặng nhìn bóng lưng hắn vội vàng rời đi. Yên lặng nhìn Tống Tri Vi lộ ra nụ cười khiêu khích với ta. Sờ sờ trái tim. Lạ thật. Không hề có cảm giác.