Chương 28: Hồng gió
Chiếc mô tô phóng như bay trên đường cao tốc, buổi tối gió thốc lồng lộng, Tịnh Thi sợ đến tái cả mặt, vội vươn người lên trước, hét lón. “Chạy chậm thôi, tôi sợ!” “Ha ha, sợ thì ôm chặt lấy tôi!” Vừa nói Đàm Hoằng Bách vừa đánh tay lái, lạng lách như chốn không người. Tịnh Thi cuống quýt ôm chặt lấy eo hắn, hai mắt nhắm tịt, chỉ sợ sẽ bị bay khỏi xe mất.
Khóe môi Đàm Hoằng Bách cong lên xấu xa, xe tiếp tục lao vút đi. Chạy xe cả tiếng đồng hồ, Tịnh Thi vừa mệt vừa sợ, tới khi chiếc xe dừng lại thì cả người cô đã co rúm, chân run lẩy bẩy. “Sao thế?” Đàm Hoằng Bách nhìn cô gái đang run lẩy bẩy, kinh ngạc hỏi. Mát không?” Tịnh Thi nghiến răng nghiến lợi dùng hết sức bình sinh đấm về phía hắn, “Mát cái đầu anh!” Nhưng cú đấm chưa chạm vào người đối phương đã bị Đàm Hoằng Bách nhanh nhẹn trốn thoát, “Sao em nhát như thỏ vậy, phải rèn luyện nhiều hơn mới được.”
“Anh đúng là đồ liều mạng, đi xe nhanh như thế cho kịp đầu thai à?” Đàm Hoằng Bách bật cười, không ngờ cô nhóc này cũng ghê gớm phết, nhưng mà hắn... thích. Hắn thích những cô gái cá tính một chút, trêu chọc mới vui. “Đẹp không?” Hắn xoay người, tựa lên lan can cầu, nhìn về phía trước. Lúc này Tịnh Thi mới hoàn hồn, nhìn ra, hóa ra hắn chở cô đến một dòng sông, hai bên bờ sông ánh đèn lấp lánh khiến ánh nước hư ảo như mộng. Trên đầu họ, vầng trăng cong cong, khung cảnh lãng
mạn vô cùng. “Đẹp!” Tịnh Thi khẽ gật đầu. Cô học theo hắn, bám tay lên lan can, ngắm nhìn khung cảnh dòng sông tĩnh lặng trong đêm. Nhưng đứng một lát gió thổi lạnh ngắt, Tịnh Thi khẽ rùng mình. Đàm Hoằng Bách không ngờ đột nhiên cởi chiếc áo da trên người, khoác lên vai cô. Tịnh Thi muốn né tránh nhưng không kịp. “Mặc vào đi kẻo lát chết rét đó.” “Nhưng áo hội lắm.” Tịnh Thi đanh đá đáp trả. “Ha ha, vậy trả lại tôi đi.” “Không trả!” Cô vừa nói vừa chạy ra xa khỏi hắn. Đàm Hoằng Bách bật cười, đuổi theo cô, tiếng cười giòn tan vang vọng cả không gian. Chạy một hồi, cả người nóng lên, tim cũng đập gấp, Tịnh Thi ngồi phịch xuống bên cầu, ngẩng đầu nhìn trăng trên cao. “Trăng hôm nay đẹp quá, lâu lắm rồi tôi mới được ngắm trăng!” “Đói không?” Đàm Hoằng Bách bất ngờ hỏi một câu không chút liên quan. “Ừm... hình như hơi hơi...” Tịnh Thi gật đầu, đưa tay xoa chiếc bụng nhỏ. “Đợi tôi một phút.” Nói rồi Đàm Hoằng Bách đứng dậy, chạy đi, để lại Tịnh Thi ngẩn người không hiểu chuyện gì. Nhưng tên này hành xử cổ quái, cô chẳng thèm bận tâm nữa, tựa lưng vào thành cầu, ngắm nhìn mảnh trăng trên cao. Cuộc sống với quá nhiều biến động mấy năm qua, cô gần như đã quên mất niềm vui, sự thảnh thơi như giờ phút này. Thật lòng, Tịnh Thi biết ơn Đàm Hoằng Bách, anh ta tuy luôn tự ý làm mọi việc, khiến cô bị cuốn theo, nhưng dù sao anh ta cũng rất tốt, đưa cô đi ăn món ngon vì thấy cô gầy, đưa cô đi hóng gió, ngắm trăng, và đặc biệt, còn từng cứu cô khỏi móng vuốt của Sở Như Ý. Tịnh Thi còn đang miên man suy nghĩ đã thấy bóng Đàm Hoằng Bách chạy vụt về, “Chờ lâu không?” “Không” Cô lắc đầu. Hắn chìa tay, đưa bắp ngô ấm sực qua phía cô. Tịnh Thi mỉm cười đón lấy, gió đêm lành lạnh ăn một chiếc ngô nóng, quả thực là mĩ vị trần gian, ngon hơn bất cứ món nào cô từng ăn. Ừm... có lẽ không phải ngon nhất, bởi nhiều năm trước, cô từng được ăn những món rất ngon, do một người tỉ mỉ nấu cho cô. Chỉ có điều, quá khứ ấy dường như đã trôi qua cả thế kỉ, vĩnh viễn không thể vãn hồi được nữa rôi. *** Một giờ sáng, Tịnh Thi cuộn mình trong chiếc áo da của Đàm Hoằng Bách, hai mắt díp lại, lảo đảo nhảy xuống khỏi chiếc xe mô tô. “Cảm ơn anh, tối nay tôi rất vui.” Cô còn chưa kịp nói hết câu, một luồng khí lạnh ập tới, kèm theo cánh tay cứng như sắt túm lấy tay cô. “Tại sao giờ này mới về?” Tịnh Thi giật mình, tỉnh cả ngủ, mơ mơ hồ hồ ngẩng đầu nhìn, ánh mắt cô chạm phải ánh nhìn tràn đầy nộ khí của Chung Tư Quân, cô vội vàng cụp mắt, muốn giằng tay khỏi tay anh. “Chúng tôi đi dạo chút.” “Cậu, từ nay không được đến đây nữa!” Chung Tư Quân tức giận gắn giọng. “Dù sao cũng hết giờ làm việc rồi, cô ấy đi ra ngoài một chút thì có sao? Luật nào cấm người lao động hết giờ làm vẫn còn không được ra ngoài?” Đàm Hoằng Bách ung dung trả lời. Chung Tư Quân nghiến chặt quai hàm, gắn lên, “Nhưng đây là nhà của tôi, tôi không muốn cậu tới nữa.”
“Này, chúng ta chơi với nhau bao nhiêu năm, cậu muốn trở mặt hả?" “Đúng, tôi muốn trở mặt đấy!” Vừa nói Chung Tư Quân vừa kéo mạnh tay Tịnh Thi vào nhà, nhìn thấy chiếc áo da trên vai cô, ánh mắt anh càng tràn đầy lửa giận, hất mạnh chiếc áo xuống đất, rồi xốc cô lên vai, vác thẳng vào trong nhà, không để cô giãy giụa. “Cậu...” Đàm Hoằng Bách tức đến nói không lên lời. Uổng công hắn có lòng tốt, vậy mà tên nhóc này lại đối xử với hắn như thế. Hừ, không tới thì không tới, không thèm giúp cậu nữa, xem cậu làm thế nào. End.