Tổng tài cuồng ái: Khảm em vào cơ thể tôi!

Thảo Nhiên
Cập nhật:

Chương 27: Cứ nói là bạn gái tôi

Tập đoàn của Chung gia đầu đa lĩnh vực, trong đó có xây dựng. Dự án khu đô thị mới phía Nam thành phố mới triển khai không lâu, bây giờ đột nhiên xảy ra sự cố, mà còn liên quan đến mạng người như vậy không đơn giản chút nào. Anh lái xe tới nơi thì đã thấy trợ lý Triệu khuôn mặt tràn đầy căng thẳng đứng đợi sẵn. “Đi!” Anh nhỏ giọng. Trợ lý Triệu lập tức chạy trước dẫn đường, có mấy bảo vệ đang đứng xung quanh, còn có vài kỹ sư và công nhân đang tụ tập ở một góc. “Không có ai rời đi chứ?” “Dạ không” Nhìn khung cảnh trước mắt, một người đàn ông từng trải như Chung Tư Quân cũng phải cau mày. Phía trước mặt anh là một xác người máu me đầm đìa, mặt bị úp xuống đất tan nát, máu thịt hỗn độn, trông vô cùng ghê rợn. “Biết người này là ai không?” “Quần áo không giống công nhân thi công. Em đã cho người kiểm tra công nhân nhưng chưa thấy thiếu ai.” “Ai là người phát hiện ra chuyện này?” Anh hỏi. Trợ lý Triệu lập tức gọi người đàn ông đứng gần đó đến, đó chính là giám sát thi công của tòa nhà này. “Chào tổng giám đốc. Vừa rồi tôi đi qua đây, vô tình nhìn thấy xác người này, sợ quá kêu lên nên có mấy anh em chạy tới. Chúng tôi vội báo cho trợ lý Triệu.” “Được rồi, cậu báo cảnh sát đi, phiền mọi người phối hợp với cảnh sát điều tra.” “Dạ!” Trợ lý Triệu vội đáp lại. Ánh mắt Chung Tư Quân thâm trầm nhìn xác chết trước mắt. Đây rõ ràng không giống tai nạn lao động, bởi lẽ có lẽ người này mới chết không lâu, mà công nhân xây dựng đã hết giờ làm từ lâu, tối nay không có nhóm thợ nào tăng ca làm đêm ở tòa nhà này. Vậy người này là ai? Tại sao lại chết ở đây? Một dự cảm không lành cứ bất chợt lan ra, khiến bầu không khí càng thêm căng thẳng đến đặc quánh. Chỉ chừng mười phút sau cảnh sát đã đến, họ bắt đầu chụp ảnh hiện trường, tiến hành điều tra. Tất cả người chứng kiến đều được đưa về đồn để lấy lời khai, bao gồm cả Chung Tư Quân. Tại một quán pub nhỏ nhưng khung cảnh rất lãng mạn, tiếng nhạc dìu dịu, ánh đèn lung linh mờ ảo. “Thế nào, đẹp chứ?” Đàm Hoằng Bách nháy mắt. Tịnh Thi khẽ gật đầu. Cũng may hắn không đưa cô đến mấy nơi ồn ào, tiếng nhạc đinh tai nhức óc. “Ngốc, nhìn em là tôi biết kiểu người thích yên tĩnh rồi, sao bắt em đến mấy nơi huyên náo đó được.” Tịnh Thi tròn mắt kinh ngạc, “Sao anh biết tôi nghĩ thế?” Đàm Hoằng Bách chỉ cười cười, đưa ly cocktail màu tím nhạt qua. “Thử xem, đồ uống ở đây rất ngon.” Tịnh Thi đón lấy, uống thử một ngụm, quả thực mùi vị không tệ, chua chua ngọt ngọt, phảng phất chút nồng nàn của men rượu. Đàm Hoằng Bách là ai kia chứ, là công tư ăn chơi có tiếng, dĩ nhiên tình trường của hắn cũng rất phong phú, nhưng đều chỉ là kiểu vui chơi qua đường, anh tình tôi nguyện, phong lưu đôi chút, trước giờ chưa từng có kiểu yêu khắc cốt ghi tâm, yêu đến chết đi sống lại. Cho nên khi thấy Chung Tư Quân im lặng uống rượu đến say mèm vào tối hôm qua, hắn quả thực thấy vô cùng khó hiểu, chỉ là tình yêu thôi mà, có cần làm quá tới mức đó không? Hắn cầm cốc rượu lên, đong đưa dưới ánh đèn, nhìn cô gái trước mặt. Cô gái với khuôn mặt xinh xắn, đôi mắt to tròn, ừm, nhưng hơi gầy, hắn thích kiểu phụ nữ nóng bỏng hơn. “Tại sao em phải làm giúp việc cho tên nhóc đó? Hình như em là em gái vị hôn thê của Tư Quân?” Tịnh Thi hơi mím môi, cô không muốn nhắc tới chuyện này nên chỉ khẽ lắc đầu. “Cảm ơn anh đã đưa tôi đến đây, nhưng xin lỗi, tôi không muốn nói tới chuyện này.” “Được rồi, vậy không nói nữa, đừng ủ dột như vậy, vui vẻ lên. Đàm Hoằng Bách cười toe toét, lập tức rũ bỏ dáng vẻ nghiêm túc vừa rồi. “Ngại quá, tôi không quen nói chuyện với người nghiêm túc như em, chẳng biết phải nói gì.” Hắn thành thật lên tiếng. Câu nói này khiến Tịnh Thi phải bật cười. Đúng là Đàm Hoằng Bách là sát thủ tình trường, nhưng kiểu phụ nữ hắn hướng tới đều cực kỳ sexy, nóng bỏng, nên cách bắt chuyện cũng rất khác. Ngồi trước mặt cô gái đoan trang, nghiêm túc thế này, hắn có chút lúng túng là thật. “Cảm ơn anh, à, anh làm gì vậy?” Tịnh Thi cố tìm chủ đề để nói chuyện. Đàm Hoằng Bách vuốt mũi, cười cười, “Kinh doanh nhỏ lẻ thôi.” Hai người lại hết chủ đề để nói chuyện. Tịnh Thi không muốn nói về chuyện đời tư của mình, càng không muốn nghe mấy lời tán tỉnh ong bướm, đúng là làm khó người ta mà. “Ài, bức bí quá, hay đi hóng gió chút đi.” Đàm Hoằng Bách đột nhiên đứng bật dậy, kéo tay Tịnh Thi rời quán. “Ơ... nhưng mà chưa trả tiền.” Cô vừa chạy theo Đàm Hoằng Bách vừa kêu lên. Tịnh Thi bĩu môi, ai thèm làm bạn gái tên công tử bột này  chứ?