Tổng tài cuồng ái: Khảm em vào cơ thể tôi!

Thảo Nhiên
Cập nhật:

Chương 26: Có xác chết

Sở Như Ý nhỏ giọng nói kế hoạch của mình, Lý Mỹ Liên và Sở Lập Tân vừa nghe vừa gật đầu, cả nhà ba người bọn họ thì thầm bàn tính kế hoạch suốt cả một buổi chiều. Còn Tịnh Thi thì cả ngày nay dọn bể cả, bể cá rất lớn, mặc dù có hệ thống lọc và làm sạch nhưng thi thoảng vẫn cần người trực tiếp dọn dẹp. Do Sở Như Ý bắt dì Lâm phải để Tịnh Thi dọn một mình, dì Lâm thấy cô ta không ở nhà nên cũng tự mình giúp cô dọn dẹp. Hai người làm cả ngày trời mới xong. Tịnh Thi sau khi tắm đi tắm lại mấy lần vẫn có cảm giác người mình có mùi của bể cá. Cô nằm dài ra giường, cả người đau nhức, mơ màng ngủ thiếp đi lúc nào không biết. “Cốc... CỐC... CỐC...” Đang ngủ ngon, Tịnh Thi nghe thấy tiếng gõ cửa thì giật mình tỉnh giấc, ngồi bật dậy. “Ai vậy?” Cô cảnh giác hỏi. Do tối qua Chung Tư Quân say rượu làm càn, nên bây giờ cô đã khóa trái cửa. “Dì đây, có người tìm cháu.” “Tìm cháu?” Tịnh Thi ngơ ngác đi ra mở cửa. “Hi!” Người đàn ông nhảy ra từ sau lưng dì Lâm, hớn hở vẫy tay làm Tịnh Thi giật bắn mình, vô thức lùi lại nửa bước. Cô tròn mắt kinh ngạc khi thấy Đàm Hoằng Bách. “Sao anh lại ở đây?” “Tới tìm em!” Anh ta híp mắt cười. “Tìm tôi làm gì?” “Đưa em đi chơi.” Hắn cười cười, tiến sát cô. Tịnh Thi vô thức lùi lại, lắc đầu. “Xin lỗi, tôi không đi đâu” “Ồ, vậy để lát nữa tên nhóc mặt đơ kia dẫn em đi uống rượu vậy” “Cái gì?” Cô kinh ngạc kêu lên, khiến dì Lâm đã đi đến cầu thang cũng phải ngoái đầu nhìn lại. Đàm Hoằng Bách cười cười ra hiệu không có gì với dì Lâm rồi nói nhỏ. “Cô nhóc, em không biết sao, những người làm kinh doanh việc giao thiệp trên bàn nhậu là chuyện vô cùng bình thường, có thêm mấy cô em gái xinh xắn thì lại càng dễ nói chuyện.” Trái tim Tịnh Thi run lên, hoảng hốt. “Nhưng tôi chỉ là người giúp việc, sao phải đi đến mấy nơi đó. “Vì em xinh đẹp.” Đàm Hoằng Bách tỉnh bơ đáp. Tịnh Thi hoảng thật rồi, cô đâu phải không biết mấy chuyện bàn hợp đồng bên bàn rượu. Thậm chí chính cô cũng từng bị cha mẹ của cô đưa đi mấy nơi đó. “Nhưng...” “Nhưng nhị gì nữa, tôi nghe được tin mật nên vội đến đón em đi trước đấy, tên nhóc kia đang trên đường về rồi.” “Tôi đi, đợi tôi với.” Tịnh Thi cuống lên, cô vội đóng cửa, chạy vào phòng, may mà dì Lâm cho người mau cho cô mấy bộ đồ, nên bây giờ cô tìm được chiếc quần jean và áo phông hồng nhạt, mặc vội lên người rồi chạy ra. “Đi thôi, nhanh lên” Thấy dáng vẻ cuống quýt của Tịnh Thi, Đàm Hoằng Bách cũng rất phối hợp mà sải bước theo cô, nhưng trên môi không giấu nổi nụ cười hồ ly thích chí. "Brum... Brum..." Tiếng xe kêu lên chói tai, để lại một làn khói mỏng rồi phóng vút rời khỏi biệt thự Chung gia. Đúng là chỉ chừng mười phút sau khi Đàm Hoằng Bách dẫn Tịnh Thi đi thì Chung Tư Quân cũng về đến nhà. Anh mệt mỏi dựa người vào ghế, hỏi người làm. “Cô ấy đâu?” Cô bé giúp việc nghe hỏi thì vội đáp. “Dạ, thiếu phu nhân nói qua thăm ông chủ và về nhà mẹ đẻ, cô ấy đi từ sáng, giờ vẫn chưa về a." Chung Tư Quân khẽ cau mày, “cô ấy” mà anh muốn hỏi là Tịnh Thi, nhưng cũng không muốn hỏi nữa, anh chỉ gật nhẹ đầu, nói, “ Chuẩn bị cơm đi.” Nói rồi anh đi thẳng lên lầu ba, gõ cửa phòng. Nhưng gõ một hổi cũng không thấy ai đáp, anh liền đẩy cửa. Bên trong phòng trống trơn, không thấy cô đâu. Anh vừa đi xuống lầu vừa gọi, “Dì Lâm, Sở Tịnh Thi đâu?” Dì Lâm vội vàng chạy ra, “Cậu Đàm vừa qua đưa cô ấy đi rồi.” “Cái gì? Sao cậu ta lại đến nữa” “Cậu Đàm nói đã hết giờ làm rồi...” Dì Lâm giải thích. Chung Tư Quân tức giận rút điện thoại, bấm số Đàm Hoằng Bách gọi đi, nhưng đầu bên kia không thèm bắt máy. “Cậu ta có nói đưa cô ấy đi đâu không?” “Không có.” “Dì Lâm, chẳng lẽ đến giờ dì vẫn còn cần nhắc về việc không được để cậu ta tự tiện đưa người đi sao?” Thấy anh nổi giận, dì Lâm nhỏ giọng xin lỗi. Chung Tư Quân nhận thấy mình đã nặng lời, vội nói, “Xin lỗi dì, tôi nóng nảy quá, thôi không có gì, dì đi nghỉ sớm đi.” Anh mím môi, suy nghĩ xem tên kia lại muốn đưa cô đi đâu đây? Nhưng anh còn chưa kịp nghĩ ra thì điện thoại đã réo vang. “Alô.” Anh bắt máy. “Sếp à, có chuyện rồi, công trường xảy ra sự cố.” “Cậu tự giải quyết đi.” Anh day day ấn đường. “Nhưng..... có xác chết...” Trợ lý Triệu ở đầu dây bên kia nói. “Vâng ạ!”