Chương 25: Kế hoạch nham hiểm
“Chung thiếu...” Tịnh Thi cố gắng nói, nhưng Sở Như Ý bất giác siết chặt tay, khiến cô kêu lên khe khẽ, “Á... chị bỏ em ra!”
“Chẳng lẽ em muốn làm đứa con bất hiếu không thèm về thăm cha mẹ sao?”
Tịnh Thi cúi đầu suy nghĩ, rồi bất giác cô hất mạnh tay ra, lắc đầu.
“Em sẽ không về căn nhà đó nữa đâu! Dù sao ơn dưỡng dục em đã trả đủ rồi.”
“Mày!” Sở Như Ý tức giận trừng mắt nhìn cô, cô ta không ngờ Tịnh Thi dám phản kháng mạnh mẽ như vậy.
Cô ta nghiến răng, rồi đột nhiên bật cười, khẽ gật đầu, “Được, mày giỏi lắm, bây giờ đủ lông đủ cánh rồi nên muốn làm phản đúng không?” Cô ta ghé sát tai Tịnh Thi, thì thầm, “Đợi đó!”
Nói rồi cô ta xoay người đi lên lầu. Tịnh Thi lúc này mới thở ra một hơi, vừa rồi quá căng thẳng cô đã quên cả thở. Nếu cứ yếu đuối sẽ chỉ nhận về sự ức hiếp mà thôi. Cô không muốn bị ức hiếp mãi như vậy nữa.
Dì Lâm từ trên lầu đi xuống, nhìn Tịnh Thi rồi nói, “Tịnh Thi, theo dì đi dọn bể cá.”
“Vâng”
Sở Như Ý đứng ở một góc nhìn xuống, ánh mắt cô ta tràn đầy thù hận. Dựa vào thân phận bây giờ của cô ta, cùng lắm cũng chỉ sai làm
vài việc nặng nhọc trong nhà được, như vậy quả thực chưa đủ. Cô ta muốn Chung Tư Quân vĩnh viễn không nhìn đến Tịnh Thi bằng ánh mắt phức tạp đó nữa.
Tài xế đưa Sở Như Ý qua biệt thự chính trước, cô ta mặc bộ váy màu kem nhã nhặn, tô son môi hồng phớt, nhìn vô cùng yêu kiều. Cô ta còn mua một ít đồ bồ cho người già qua thăm ông cụ Chung.
Ông cụ vô cùng vui vẻ. Bao nhiêu năm nay Chung Tư Quân luôn đi biền biệt, thi thoảng lắm mới ghé qua thăm ông. Bây giờ có cháu dâu, đứa cháu này đúng là rất biết đối nhân xử thế, nói chuyện ngọt ngào, còn biết nghe mấy chuyện lẩm cẩm không đâu của người già càng làm ông ưng ý.
“Như Ý, cháu phải thường xuyên qua đây thăm ông già này đấy nhé!”
“Vâng, cháu xin phép về thăm cha mẹ cháu ạ!”
“Ừ, đi đi cho sớm, cha mẹ cháu chắc cũng nhớ con gái lắm đấy!”
Sở Như Ý cúi đầu chào ông cụ rồi trở về nhà họ Sở, nhìn khuôn mặt cười đến đầy nếp nhăn của ông cụ Chung, cô ta hài lòng vô cùng, mặc dù không chiếm được Chung Tư Quân, nhưng lấy lòng được ông cụ Chung thì tiếng nói của cô ta cũng sẽ có giá trị hơn nhiều.
Chiếc xe sang trọng dừng lại trước cửa Sở gia, người làm lập tức chạy đi thông báo cho Sở Lập Tân và Lý Mỹ Liên.
“Con gái cưng của mẹ, con về rồi à?” Lý Mỹ Liên lập tức chạy ra, hớn hở chào hỏi.
“Mẹ!” Cô ta đáp lại, còn không thèm nhìn Lý Mỹ Liên.
“Có chuyện gì mà con gái cưng của mẹ không vui như vậy?” Lý Mỹ Liên đi đến xách túi giúp cô ta. Người làm cũng bưng một ly nước mát lên, đặt xuống bàn.
“Còn không phải tại đứa con gái kia của mẹ sao?”
Lý Mỹ Liên lập tức sa sầm mặt, hỏi lại, “Sở Tịnh Thi, nó dám làm gì con?”
Sở Như Ý kể lại hết những ấm ức của mình, không quên nêm mắm dặm muối, chỉ ra việc nếu Tịnh Thi quyến rũ được Chung Tư Quân và Tịnh Thi lại đang muốn làm phản như vậy thì sẽ rất nguy hiểm cho vị trí thiếu phu nhân nhà họ Chung của cô ta. Nhà họ Sở cũng sẽ mất đi một mối lợi lớn.
Nghe thấy những chuyện này, khuôn mặt Sở Lập Tân và Lý Mỹ Liên đều sa sầm xuống.
“Hay chúng ta cho người làm nhục nó, lúc đó Chung thiếu chắc chắc không cần loại đàn bà như vậy.” Lý Mỹ Liên âm hiểm nói.
“Vậy phải tìm người nào làm được việc, kín mồm kín miệng một chút.”
“Sao hai người nông cạn vậy?” Sở Như Ý cau mày, “Chung Tư Quân là ai chứ, nếu anh ta điều tra ra được chúng ta đứng sau thì chẳng phải tự lấy đá đập chân mình hay sao?”
“Cha con vừa bảo đó, tìm người làm kín đáo rồi cho anh ta số tiền lớn rời đi, chắc chắn Chung Tư Quân không điều tra ra được đâu”
“Hay cho người bắt cóc cô ta, chẳng phải trên báo vẫn đưa tin những vụ bị bắt cóc bán đi làm vợ cho một tên quê mùa nào đó sao?
Bán nó cho một tên nhà quê ở xa tít nào đó, Chung Tư Quân có lên trời cũng chẳng tìm nổi, huống hồ có lẽ cậu ta nhất thời thấy có chút hứng thú với đứa con gái kia, nên cũng sẽ chẳng bỏ công sức tìm đâu.
وو
“Đúng đó, chúng ta sẽ bố trí như thể nó bỏ trốn. Cho người làm nhục rồi bán nó đi xa, vậy thì không lo lắng gì nữa.”
“Kế hoạch gì?” Cả Sở Lập Tân và Lý Mỹ Liên đều nghiêng người về phía cô ta, hỏi.