Chương 24: Em phải về
Trợ lý Triệu nhăn nhó nhìn Đàm Hoằng Bách, “Xin lỗi, sếp bảo tôi ngăn anh lại.”
Đàm Hoằng Bách nhếch môi cười nhạt, “Cậu được chừng này.. Vừa nói hắn vừa giơ tay ra, làm cử chỉ ý nói trợ lý Triệu so với hắn quá thấp bé, “Mà đòi cản tôi?”
“Tôi sẵn sàng liều chết vì sếp Chung” Trợ Lý Triệu phồng môi trợn má, ra vẻ anh dũng quả cảm.
Đàm Hoằng Bách nhìn xuống, cậu thanh niên này khá trẻ, dáng người gầy gầy, mặc sơ mi trắng và quần âu, gọn gàng, sạch sẽ, nhưng có vẻ có chút non nớt. Tại sao lão Chung đầu toàn sỏi lại thuê một tên nhóc mới tốt nghiệp làm trợ lý thế này? Hắn tưởng Chung Tư Quân phải chọn mấy người sảnh sỏi chứ?
“Này, cậu năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Hai tư, anh hỏi làm gì?”
“Trẻ vậy à? Chung Tư Quân thuê sinh viên mới ra trường làm trợ lý? Lạ thật!”
“Có gì mà lạ chứ?” Trợ lý Triệu tức giận, “Sếp Chung nhìn tài năng, không nhìn tuổi.”
“Ha ha...” Đàm Hoằng Bách bật cười ra chiều thú vị, “Nhìn mặt cậu búng ra sữa như thế này thì có tài gì chứ?”
Trợ lý Triệu tức đến mức vành tai đỏ bừng, cậu liếc thấy xe tổng giám đốc nhà mình đã rời đi thì lập tức xoay người bỏ đi luôn.
“Ê này, cậu tên gì?” Đàm Hoằng Bách gọi với theo.
Nhưng người nào đó không thèm trả lời, đi một mạch. Cậu ta tốt nghiệp đại học năm 18 tuổi, là nhân tài hiếm có, vậy mà trong mắt tên công tử nhà giàu đáng ghét kia lại là cậu nhóc mặt búng ra sữa không có tài cán gì sao?
Đi theo Chung Tư Quân mấy năm nay, dĩ nhiên trợ lý Triệu biết những mối quan hệ bên cạnh của sếp mình, dù chưa gặp người này nhưng cũng biết đây là Đàm thiếu, một công tử nhà giàu nổi tiếng ăn chơi, là bạn thân của sếp Chung
Trợ lý Triệu chậc lưỡi, vẫn không hiểu hai người này sao có thể chơi thân được với nhau, nhìn chẳng có chút điểm chung nào.
Còn ở trong xe, Tịnh Thi đang cúi đầu, nghĩ lại chuyện đêm qua, cô lại càng cúi thấp đầu.
Đêm qua, khi chuyện điên cuồng kia qua đi, cô cảm thấy vô cùng hối hận. Dù sao hai người bây giờ đã cắt đứt quan hệ, cô làm như thế là sai, vô cùng sai, cô hận bản thân mình.
Chính vì vậy cô đã dùng hết sức kéo được anh từ phòng cô qua
phòng anh, rồi làm như không có chuyện gì, hy vọng anh say như vậy khi tỉnh lại sẽ quên hết mọi chuyện.
Hy vọng đây chỉ là một phút nông nổi ngu xuẩn nhất thời của cô mà thôi.
Cô len lén đưa mắt nhìn về phía Chung Tư Quân, thấy vẻ mặt anh lạnh tanh, không biểu lộ gì thì lén lút thở phào, có lẽ thực sự anh không nhớ gì.
Cả đường không khí im lặng đến ngột ngạt, Chung Tư Quân đưa cô về đến cổng thì mới lên tiếng.
“Tự xuống xe đi, từ giờ trong giờ làm cấm không được ra khỏi nhà. Ngoài ra, không cho phép cô đi cùng người khác.”
“Tôi là công dân tự do, anh có quyền gì cấm tôi như thế chứ?” Tịnh Thi cự lại, nếu như thế có khác gì giam lỏng?
“Cô nói xem?” Anh nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo xoáy sâu khiến Tịnh Thi bất giác rùng mình.
“Tôi...” Cô hít sâu một hơi, thu gom hết dũng khí, nói, “Tôi muốn nói với anh một chuyện.”
“Xuống xe, chuyện gì thì để tối nói, mười phút nữa tôi có một cuộc họp quan trọng, vì cô mà sắp muộn giờ rồi.”
Tịnh Thi mở cửa, bước xuống xe, cô cũng đâu có bảo anh đến đó đón mình, trễ họp thì liên quan gì tới cô chứ?
Vừa bước vào cửa, Tịnh Thi lại đụng mặt người cô không muốn gặp nhất – Sở Như Ý.
Sở Như Ý tô son môi đỏ cherry, mặc bộ váy màu hồng nhạt, mái tóc vấn nhẹ ra phía sau, vừa đài các lại vừa có phần sắc sảo, kiêu sa.
“Em gái, hôm nay chúng ta cùng về nhà nhé!” Cô ta mỉm cười, nói.
Sáng sớm nay cô ta lén lút lên phòng Chung Tư Quân, thấy anh đang ngủ say, cô ta cũng định mở cửa phòng Tịnh Thi xem trộm nhưng cửa phòng chốt trong nên cô ta không vào được. Như thế cô ta cũng yên tâm một chút, đêm qua Chung Tư Quân mặc dù đến bước cuối rồi, chỉ còn thiếu một chút nữa thôi là gạo nấu thành cơm thì bỏ đi, nhưng cũng may ngủ một mình.
Nhưng nghĩ đến ánh mắt, thái độ của Chung Tư Quân với Tịnh Thi vẫn khiến cô ta lo lắng bất an, cô ta nhất định phải diệt trừ từ trong trứng nước mới được.
“Chị em mình qua đây cũng mấy ngày rồi, đúng ra hôm qua phải về nhà thăm cha mẹ, nhưng vì chút hiểu lầm mà không về được, hôm nay chúng ta cùng về nhé.”
Cô ta niềm nở, ngọt ngào đến nắm lấy tay Tịnh Thi, nhưng cô vô thức rụt lại, trái tim ngập tràn giá lạnh.
“Chị... em... Chung thiếu nói em không được phép rời khỏi biệt thự, cũng không được phép đi đâu cả.” Mặc dù vừa rồi cô còn phải đối yêu cầu quá quắt này của Chung Tư Quân, nhưng bây giờ cô lại thấy may mắn vì có cái cớ này.
Gia đình cô đã không còn là tổ ấm để về, nó biến thành địa ngục từ lâu rồi.
Cô không hiểu lý do tại sao?
Nhưng cha mẹ cô ngày càng nhẫn tâm, lạnh lẽo, thậm chí tàn
nhẫn đánh đập cô không thương tiếc.
Người chị gái này trước đây vẫn ngọt ngào đột nhiên thay đổi, hôm qua còn đánh cô, muốn giết cô nữa.
cô.