Chương 23: Chỉ có vô sỉ hơn
Tịnh Thi nhìn quanh, đây là một nhà hàng Tây sang trọng, trước đây thi thoảng cô cũng lui tới những nơi như thế này nên không quá xa lạ. Mặc dù vẫn mặc trên người bộ đồng phục người hầu, nhưng cô đi thẳng lưng, dáng vẻ đoan trang, nhẹ nhàng, cộng thêm khuôn mặt không trang điểm nhưng xinh đẹp đầy trong trẻo, tự nhiên khiến thu hút không ít ánh nhìn.
“Mặc đồ cosplay à?”
“Chắc đêm qua.”
Mấy người xung quanh nhỏ giọng thì thầm. Tịnh Thi có thể nhận ra ý tứ trong câu nói đó. Chẳng phải đàn ông vẫn thường thích người tình của mình mặc mấy kiểu trang phục như y tá, tiếp viên hàng không, hầu gái đó ư? Tịnh Thi không ngốc, cô thừa hiểu, vì vậy mặt lập tức đỏ lên, cũng không còn vẻ tự nhiên, khoan thai như vừa nãy nữa.
“Bé con, em xem, em gầy như vậy, phải ăn nhiều một chút.” Đàm Hoằng Bách vừa nói vừa đi tay chỉ một loạt món trong menu. “Từ giờ tôi sẽ vỗ béo anh”
Tịnh Thi hơi bĩu môi, cô mới gặp người này có một lần vậy mà anh ta làm như thân thiết lắm vậy.
Rất nhanh, món ăn đã được dọn lên, đầy một bàn, đủ các món.
“Thử món sườn nướng này xem, rất thơm, thịt mềm, ngọt.” Đàm
Hoằng Bách đẩy đĩa sườn về phía Tịnh Thi.
“Cảm ơn anh!”
Bụng cô quả thực cũng đói nhũn rồi. Kể từ khi bị chính cha mẹ ruột của mình đẩy vào tù thế tội, cô ăn uống bữa đói bữa no, sau khi ra tù thì bữa ngon nhất chính là bữa mì hôm trước. Huống hồ đêm qua quá mất sức, bây giờ bụng nhỏ đang kêu lên “ột ột.”
Tịnh Thi không khách sáo, cô ăn từng món một, cảm thấy vô cùng vui vẻ. Mặc dù phải ngồi đối diện với tên biến thái này, nhưng hắn cũng xem như biết điều, gọi nhiều món ngon cho cô ăn mà không làm phiền gì, chỉ tập trung ăn phần của mình. Như vậy cô càng thoải mái, không cần nói chuyện, cũng không ngại vì bị nhìn khi ăn.
“Ngon không? Mai lại đưa em đi ăn.” Đàm Hoằng Bách lau nhẹ khóe môi, mỉm cười. Khuôn mặt hắn rất đẹp trai, là kiểu đẹp tiêu chuẩn của “trai đều”. Sống mũi cao, xương hàm rắn rỏi lờ mờ vệt râu quai nón, đôi mắt hoa đào như long lanh ánh nước đa tình.
Tịnh Thi mở miệng, vừa định nói thì cứng đờ người.
“Im lặng tức là đồng ý, được, vậy từ mai sẽ đón em. Haizz, cái tên mặt đơ đó, hay tôi nói cậu ta để em qua chỗ tôi nhỉ? Như vậy ngày nào cũng được ngắm em bé xinh đẹp này rồi!”
Nhiệt độ đột ngột giảm xuống 10 độ C.
Đàm Hoằng Bách thoáng rùng mình, rồi chầm chậm quay đầu lại nhìn.
Qua không sai, Chung Tư Quân đã đứng sừng sững sau lưng hắn. Đàm Hoằng Bách lập tức cười giả lả.
“Hi hi, bạn thân, cậu đi đâu đấy?”
“Ăn sáng!”
“Ăn sáng? Nhà cậu không có cơm à mà phải chạy qua đây ăn?
“Vậy nhà cậu cũng không có cơm à?” Chung Tư Quân đáp trả. “Ừ. Nhà hết gạo, đành mời bé con này đi ăn.” Đàm Hoằng Bách mặt dày vô sỉ không do dự trả lời.
Chung Tư Quân không thèm cãi nhau nhảm nhí với hắn, anh hơi cụp mi, nhìn bàn đồ ăn vẫn còn thừa kha khá.
Anh kéo ghế, ngồi xuống, vẫy tay gọi phục vụ mang một bộ dụng cụ lên.
Không đợi Đàm Hoằng Bách và Tịnh Thi kịp phản ứng lại, anh ung dung ăn đồ thừa trên bàn.
“Cậu... cái này...” Đàm Hoằng Bách lắp bắp, không biết nên nói gì cho phải.
“Không nên bỏ thừa đồ ăn, không ai dạy cậu cái này sao?” Anh thản nhiên đáp.
Đàm Hoằng Bách bật cười, gật gật đầu, thua, hắn ta thua tên mặt đơ này. Mặc dù mặt đơ nhưng độ vô sỉ chỉ có hơn chứ không có kém Đàm Hoằng Bách hắn.
Anh ăn không nhiều, chỉ ăn một lát là đặt dao dĩa xuống bên cạnh, nhìn về phía Tịnh Thi.
“Dì Lâm chưa dặn cô về quy định dành cho người làm sao? Không được tự ý rời khỏi vị trí công việc trong thời gian làm việc.”
“Tôi...” Tịnh Thi cúi đầu, không biết phải nói gì trước ánh mắt lạnh lẽo, vô cảm của anh.
“Là tôi đưa cô ấy đi ăn. Cậu không thấy cô ấy gầy như vậy à?
Không hiểu cậu có biết thương hoa tiếc ngọc không nữa?”
“Tôi nói rồi, người của tôi không cần cậu quản.” Chung Tư Quân lạnh lùng buông một câu, sau đó đứng dậy, kéo tay Tịnh Thi rời đi.
“Này, hay là cậu cho cô ấy qua bên tôi đi, đảm bảo tôi sẽ chăm cho cô ấy béo béo tròn tròn, vô cùng đáng yêu.”
Ai cần béo béo tròn tròn chứ? Tịnh Thi mắng thầm trong lòng, cô cũng không phải đồ vật, ai thích quẳng đâu thì cô phải ở đó.
Chung Tư Quân đi trước, kéo tay Tịnh Thi đi theo sau, Đàm Hoằng Bách thì bay vo ve xung quanh kì kèo mặc cả, khung cảnh vô cùng quái dị.
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc vest đen đẩy cửa chạy vào, chạy tới trước mặt Chung Tư Quân.
“Tránh ra.” Hắn liếc nhìn người thấp hơn mình nửa cái đầu kia, khinh bỉ nói.