Tổng tài cuồng ái: Khảm em vào cơ thể tôi!

Thảo Nhiên
Cập nhật:

Chương 22: Vác trên vai

Buổi sáng, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi qua khung cửa sổ xuống khuôn mặt đẹp như tạc của Chung Tư Quân. Anh khẽ chau mày, hơi nhăn mặt rồi mở mắt. Đôi mắt đen trầm tĩnh thoáng dao động, anh bật dậy, nhìn xung quanh. Căn phòng tông màu trầm, tất cả mọi đồ vật vẫn sắp xếp như vậy. Anh cúi đầu, thấy bản thân cởi trần, mặc chiếc quần tây dài. Đôi lông mày càng cau chặt. Chẳng lẽ tất cả những điều đó là mơ thật ư? Đêm qua anh uống quá nhiều, quả thực đã say mềm, anh nhớ bản thân đã cùng Tịnh Thi làm chuyện đó, không những thế còn làm rất điên cuồng, rất nồng nhiệt. Nhưng bây giờ anh tỉnh dậy lại thấy bản thân nằm một mình trong phòng của mình, ga giường cũng phẳng phiu, không có dấu hiệu của trận cuồng hoan đêm qua. Giấc mơ chân thật đến vậy sao? Chung Tư Quân đưa tay day huyệt thái dương đau nhức, rồi thở dài, đứng dậy. Có lẽ anh cần khống chế bản thân hơn, không nên uống quá nhiều nữa. Anh điên rồi. Mơ mà cũng chân thật như vậy! Chung Tư Quân bật cười, tự giễu bản thân ngu ngốc. Còn ở căn phòng khác, Sở Tịnh Thi cũng đã dậy từ lâu, người làm có quy định giờ giấc cụ thể, cô đang tất bật chạy theo dì Lâm làm mấy việc lặt vặt. Cũng bởi vì cô chưa quen với công việc nên dì hướng dẫn rất tỉ mỉ. "Hello!" Một giọng nói vui vẻ phía sau truyền tới làm Tịnh Thi giật bắn mình, quay đầu lại nhìn. “Chào Đàm thiếu, để tôi đi gọi cậu chủ.” Dì Lâm lên tiếng. “Không cần.” Đàm Hoằng Bách khuôn mặt tràn đầy ý cười, vui vẻ xua tay, tôi không đến gặp tên mặt đơ đó. “Vậy...” dì Lâm có chút ngạc nhiên. “Tôi đến tìm cô ấy. Đàm Hoàng Bách chỉ tay về phía Tịnh Thi. “Tìm tôi?” Tịnh Thi tròn mắt, “Tìm tôi làm gì?” Đàm Hoằng Bách cười cười, đi đến bên cạnh, ánh mắt tràn đầy về phong tình. “Thấy cô bé xinh xinh nên muốn theo đuổi.” Tất cả mọi người đều đứng hình mất mấy giây. Tịnh Thi xấu hổ đỏ bừng mặt, hơi cúi đầu. “Anh đừng trêu tôi.” “Ai bảo tôi đang trêu, tôi đến mời em đi ăn sáng đây” “Tôi đang bận làm việc, xin lỗi.” Cô nhỏ giọng, muốn chuồn đi nhưng đã bị hắn giữ lấy tay, nụ cười trên môi vẫn như gió xuân. “Tôi có ăn thịt em đâu mà sợ. Dì là quản lý ở đây đúng không? Cho tôi mượn cô bé này một buổi sáng nhé? Dù sao nhà tên mặt đơ này nhiều người như vậy, thiếu một người chắc cũng không sao đâu.” “Anh làm gì vậy? Mau buông tôi ra.” Tịnh Thi vội vàng giằng tay ra khỏi tay Đàm Hoằng Bách. “Cô nhóc, đừng tuyệt tình như vậy chứ? Hôm qua tôi đã cứu em đấy!” Tịnh Thi cắn môi, muốn phản bác nhưng không biết phải nói gì. “Đi thôi!” Nói rồi Đàm Hoằng Bách bất ngờ vác ngược cô lên vai, đi thẳng ra ngoài cửa, để lại tất cả những người chứng kiến với ánh mắt kinh ngạc, không thốt lên lời. Tịnh Thi chỉ cảm thấy bầu trời đột nhiên lộn ngược, cô vội vàng đập tay vào tấm lưng rộng lớn. “Thả tôi xuống, anh làm gì vậy?” “Ngoan ngoãn đi, nếu không tôi vỗ mông đấy!” Biến thái! Tột cùng biến thái! Sao cô lại xui xeo va phải cái tên biến thái như thế này cơ chứ? Mặc dù không phục nhưng cô cũng không dám cựa quậy gì, chỉ sợ tên điên này nói là làm. Đàm Hoằng Bách rất tinh tế, cánh tay đè ngang gấu váy của cô, để gió không thể thổi bay vạt váy. Đi ra xe, hắn “quẳng” cô ngồi sau xe, rồi bước lên, rồ ga phóng đi. Không biết hắn chạy bao nhiêu km mà cô chỉ thấy gió rít vù vù qua tai. Tịnh Thi vốn không phải kiểu người ưa mấy trò cảm giác mạnh, vì vậy cô sợ cuống lên, vội vàng ôm lấy eo Đàm Hoằng Bách. “Thế nào? Đã yêu tôi ngay rồi sao?” Đàm Hoằng Bách cợt nhả. Cô hận không thể cắn hắn ta một cái thật đau. Nhưng khổ nỗi tốc độ càng ngày càng nhanh, cô không dám buông lỏng tay, chỉ có thể nhắm chặt mắt, cầu trời cầu đất được bình an. “Thế nào, mát không? Tôi sẽ thường xuyên dẫn em đi dạo nhé?” Tịnh Thi rủa thầm, ai thèm anh dẫn đi dạo kiểu này. Nhưng cô chỉ có thể nói. “Anh đi chậm chút được không?” “Hả? Em nói thích tôi á?” Tại sao một người nghiêm túc như Chung Tư Quân lại có loại bạn cợt nhả đến mức này nhỉ? Tịnh Thi chỉ có thể tức giận hét to lên. Grừ... grừ... Tiếng ga rú lên, chiếc xe lao nhanh, lạng lách qua dòng xe bắt đầu đông dần. Tịnh Thi sợ đến đứng tim. Cái tên điên này, cô bảo hắn chạy chậm lại hắn lại càng đi nhanh, còn lạng lách nữa. Rum... Chiếc xe gầm lên rồi đỗ phịch lại, phanh gấp khiến Tịnh Thi dù đã đưa tay giữ eo hắn vẫn bị ngã chúi về phía trước. Đầu óc cô quanh cuồng, run rẩy nhảy xuống khỏi xe, phù, ơn trời, cô vẫn sống. Ngồi sau xe tên điên này đúng là xuống xe mới biết mình còn sống hay đã thăng”. “Rất mềm!” Tịnh Thi ngơ ngác ngẩng đầu, không hiểu câu nói của Đàm Hoằng Bách. Hắn chỉ cười cười, hất cằm ra hiệu cho cô đi theo mình. Tịnh Thi đành miễn cưỡng đi theo sau lưng hắn. “Ừm... lần sau chắc phải tích cực phanh gấp hơn.” Đàm Hoằng Bách đi trước lầm bầm một mình. Não Tịnh Thi xoay vòng vòng, không hiểu hắn nói cái gì. Nhưng chừng năm giây sau, liên kết hai câu tên điên này vừa nói, mặt cô lập tức đỏ bừng, xông tới đấm vào lưng hắn. “Đồ biến thái, hôm nay tôi liều mạng với anh!” “Á! Nhóc, em làm cái gì vậy hả?” Đàm Hoằng Bách quay người, nhăn nhó. “Anh... anh là đồ biến thái... “Hả? Tôi biến thái cái gì?” Tịnh Thi tức mà không nói rõ được, nếu nói ra thì thực mất mặt, vừa rồi xe phanh gấp cô đã đổ ập cả người về phía trước, như vậy chẳng phải... ngực cô đã... Nghĩ đến đây Tịnh Thi tức xì khói, nghiến răng véo lên mạng sườn Đàm Hoằng Bách. “Tôi ghi thù anh rồi.” May là chiếc khoác cứu nạn, Đàm Hoàng Bách không bị đau, nhưng vẫn làm ra vẻ nhăn nhó. “Được rồi, đừng nói nữa, mau vào đi.” Đàm Hoàng Bách vô cùng tự nhiên kéo tay cô sải bước vào trong nhà hàng.