Chương 6: Xem mắt
Tại một nhà hàng châu Âu cao cấp.
Ánh đèn vàng ấm áp sang trọng, bộ dao nĩa bằng bạc sáng lấp lánh, ly thủy tinh chân cao đựng thứ rượu vang màu đỏ sóng sánh ánh lên màu sắc quyến rũ.
Cô gái mặc chiếc váy ôm màu tím nhạt, đuôi váy thiết kế đuôi cá khiến tạo hiệu ứng giúp đôi chân càng dài hơn, uyển chuyển hơn. Người con gái trang điểm kĩ càng, tinh tế.
Mỗi cử chỉ của cô đều toát lên vẻ nho nhã, lịch sự, chứng tỏ đây đúng là kiểu phụ nữ được giáo dục cẩn thận.
Chung Tư Quân lơ đãng cắt miếng bít tết trên đĩa, ánh mắt vô tình lướt nhìn thành phố rực rỡ, náo nhiệt dưới chân.
Sở Như Ý nhìn người đàn ông ngồi đối diện mình, khóe môi hơi cong lên lộ nụ cười hài lòng. Mẹ cô ta nói đây là người đàn ông vừa giàu có vừa đẹp trai, quả không sai. Cô ta mỉm cười, khéo léo bắt chuyện.
“Hình như anh đang suy nghĩ công việc?”
Chung Tư Quân khế hằng giọng, “Thật ngại quá, hiện công ty đang có một dự án lớn đang cần gấp rút hoàn thành, vì vậy tôi không tập trung lắm, mong cô bỏ qua.”
Sở Như Ý đưa tay vén lọn tóc cài qua tai, nhẹ nhàng lắc đầu,
“Đàn ông cần đặt sự nghiệp lên hàng đầu, huống hồ anh điều hành cả tập đoàn lớn như vậy, chắc chắn rất vất vả. Tôi vừa từ nước
ngoài về, muốn quay về xây dựng quê hương. Nhưng kiến thức cũng chỉ là trên sách vở, không có tác dụng mấy.”
“Ồ, cô Sở học ngành gì vậy?” Chung Tư Quân có chút hứng thú.
Biết người đàn ông đẹp trai như kia nhưng tầm tuổi này mà còn độc thân, vậy chắc chắn là người cuồng công việc rồi, Sở Như Ý lập tức nói về chủ đề công việc, khéo léo dẫn dắt câu chuyện, phá tan bầu không khí im lặng nặng nề từ đầu đến giờ.
Hai người cùng trò chuyện về công việc kinh doanh, xu hướng phát triển và những dự đoán thị trường tương lai. Buổi xem mắt biến thành buổi thảo luận công việc, nhưng Sở Như Ý không những không cảm thấy khô khan, chán nản, mà ngược lại cảm thấy vô cùng vui mừng. Chỉ cần người đàn ông này có cảm tình với cô ta, vậy tương lai trở thành Chung phu nhân cũng không còn xa lắm.
Sau khi dùng xong bữa tối, Chung Tư Quân nói mình cần về công ty xử lý nốt công việc, xin lỗi Sở Như Ý vì không đưa cô ta về được. Sở Như Ý diễn vô cùng tròn vai một cô gái hiền thục, khẽ lắc đầu.
“Không sao, tôi gọi taxi là được. Nhưng anh nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng làm việc quá độ. Công việc quan trọng, nhưng sức khỏe cũng rất đáng quý.”
Chung Tư Quân khẽ gật đầu, vẫy cho Sở Như Ý một chiếc taxi rồi mới tự mình rời đi.
Trở về nhà, Sở Như Ý quẳng đôi giày cao gót qua một bên, đi đến sô pha nằm dài ra. Lý Mỹ Liên thấy con gái đã về thì vui vẻ bưng một đĩa nho ra, bóc từng quả đưa qua cho cô ta.
“Con gái, tình hình thế nào rồi?”
Sở Như Ý vênh mặt tự đắc.
“Con gái của mẹ ra trận mà có thể không giành thắng lợi sao?”
Lý Mỹ Liên nghe thế thì hai mắt sáng rực, vô cùng vui vẻ. “Tốt, tốt, vậy là công ty nhà chúng ta có cơ hội được cứu rồi.” Sở Như Ý lập tức ngồi bật dậy, nhíu mày.
“Mẹ, con phải nói trước, Chung Tư Quân đó không phải tên ngốc, con đã nói chuyện với anh ta rồi, mẹ đừng có nhăm nhe tiền nhà họ quá sớm, kẻo con gái mẹ cũng không ở yên trong nhà họ được đâu. Con phải đóng vai tiểu thư danh giá, tài giỏi, mẹ hiểu không?”
Lý Mỹ Liên cười giả lả lấy lòng.
“Dĩ nhiên là mẹ hiểu, nhưng con cũng phải giúp gia đình mình chứ.”
Sở Như Ý liếc nhìn mẹ mình, thở dài, lắc đầu ngán ngẩm, “Mẹ đúng là chẳng biết gì về làm ăn cả. Đợi khi còn vững vàng trong
Chung gia, có được sự tín nhiệm của họ, chỉ cần cho công ty chúng ta vài dự án hợp tác, vậy là chúng ta có thể phục hồi rồi. Mẹ đừng nghĩ ngăn quá.”
Lý Mỹ Liên gật lấy gật để, “Đúng là con gái mẹ thông minh nhất, không uống công nuôi con lớn từng này.”
Bẵng đi mấy tuần, Chung Tư Quân bận túi bụi với dự án mới, thậm chí anh cũng không về nhà lần nào, đều ở tại nhà riêng. Trợ lý Triệu nhìn anh đang vùi đầu vào máy tính, chần chừ cả chục phút vẫn không mở miệng được.
Chung Tư Quân ngả người ra sau ghế, ngón tay thon dài day nhẹ ấn đường, anh lên tiếng.
“Cậu có phải đàn ông không thế?”
Trợ lý Triệu giật nảy mình, ấp úng. “Sếp... sếp... em không làm chuyện đó đâu!”
“Chuyện gì?” Chung Tư Quân nhíu mày, liếc nhìn cậu ta.
Hai tai trợ lý Triệu đỏ bừng, mặt cũng dần dần đỏ lên, cúi đầu, hít sâu một hơi rồi gấp gáp nói.
“Em chưa có bạn gái là vì ngày ngày bận công việc từ sáng tới khuya, chứ không phải em có xu hướng gì khác đâu. Mặc dù đãi ngộ công ty tốt, nhưng em chỉ bán chất xám, quyết không bán thân. Xin sếp hiểu cho.”
Chung Tư Quân đứng dậy, tiến về phía trợ lý Triệu. Khuôn mặt trợ lý Triệu thoắt xanh thoắt đỏ, run rẩy, lắp bắp lên tiếng.
“Sếp... đừng... đừng mà...”
Anh tiến một bước, trợ lý Triệu lùi một bước, nhưng chẳng mấy
chốc đã lùi đến sát tường. Cậu ta run lên bần bật, ngước mắt nhìn
Chung Tư Quân.
“Em thà chết cũng không làm vậy đâu!”
“Thà chết cũng không pha cho tôi ly cà phê?”