Tổng tài cuồng ái: Khảm em vào cơ thể tôi!

Thảo Nhiên
Cập nhật:

Chương 7: Tôi đồng ý

Trợ lý Triệu kinh hãi ngẩng đầu, lắp bắp. “Pha... pha cà phê ạ?” “Vậy cậu muốn gi?” “Không... không có gì...” trợ lý Triệu lí nhí, muốn chạy đi pha cà phê nhưng Chung Tư Quân chặn lại. “Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, cậu có phải đàn ông không vậy?” Trợ lý Triệu cảm giác như mình đang bị treo lên một sợi dây rồi quăng qua quăng lại, run rẩy lên tiếng. “Em... dĩ nhiên rồi.” “Vậy à?” “Sếp, nếu sếp muốn, em có thể tìm cho sếp một chục đối tượng, kiểu gì cũng có, nhưng xin sếp tha cho em, em còn muốn lấy vợ sinh con." Cậu ta cố gắng lấy lòng sếp. Thì ra người sếp lạnh lùng không gần nữ sắc này hóa ra là... Suy nghĩ của trợ lý Triệu còn đang bay bổng bỗng bị thụi một đấm vào vai khiến cậu ta lập tức trở về hiện thực, mặt mày nhăn nhó. “Có tin tôi đuổi việc cậu ngay lập tức không? Tôi hỏi cậu có phải đàn ông không mà cứ ấp úng cả nửa ngày không nói. Có chuyện gì nói mau đi.” “Sếp biết em có chuyện muốn nói ạ?” Chung Tư Quân liếc cậu ta rồi trở về ghế ngồi. “Tôi chưa mù” Trợ lý Triệu khóe môi giật giật, nói, “Vậy mà em cứ tưởng...” “Cậu tưởng gì?” Ánh mắt Chung Tư Quân lạnh lẽo như băng ngàn năm. Trợ lý Triệu lập tức đứng im như trời trồng, vậy mà cậu ta dám có suy nghĩ đó với sếp, thật đáng tội chết mà. “Ông chủ nói cuối tuần sếp trở về biệt thự tổ chức lễ đính hôn ạ. “Ai đính hôn?” Chung Tư Quân nhướng mày, nghĩ xem trong gia đình ai đang chuẩn bị kết hôn, nhưng nghĩ không ra. “Là sếp ạ.” “Tôi?” Chung Tư Quân không giấu nổi sự bất ngờ. “Vâng, ông chủ đã quyết định sẽ tổ chức lễ đính hôn cho sếp và cô Sở vào cuối tuần này. Trợ lý Triệu nhắm mắt, liều chết nói một lèo. Cũng vì cái tin sét đánh này mà cậu ta không dám mở miệng nói, sợ sếp mình nổi giận, lắp bắp nửa ngày không ra câu mới tạo ra tình huống oái oăm vừa rồi. Chung Tư Quân giận quá hóa cười, “Chuyện đám cưới của tôi mà chính tôi không biết. Theo như hiểu biết của tôi về ông cụ, có phải ông ấy đã phát thiệp mời đi hết rồi không?” Trợ lý Triệu run rẩy gật đầu. Cậu ta chỉ là con chim bồ câu truyền tin thôi, trong chiến tranh hai nước giao chiến sẽ không bao giờ giết sứ giả. Nhưng hai ông cháu nhà họ Chung giao chiến, cậu ta có nguy cơ rất cao bị đem ra làm con tốt thí mạng lắm. Chuyện này chính cậu ta cũng đâu có biết gì, ông cụ sắp xếp đâu vào đó mới gọi điện bảo cậu ta nói với sếp cuối tuần về một chuyển mà. “Được rồi, bảo ông cụ tôi đồng ý.” Trợ lý Triệu nghe được câu này thì cười không khép nổi miệng, vui sướng chạy đi gọi điện thoại cho ông cụ, báo tin mừng. Lúc trợ lý Triệu bưng ly cà phê quay lại, Chung Tư Quân đang miệt mài làm việc. Trợ lý Triệu khẽ khàng nói. “Sếp, ông cụ bảo sếp tranh thủ tối nay qua nhà họ Sở một chuyển, dù sao con gái họ cũng gả qua nhà chúng ta, không thể sơ sài quá được.” “Thật phiền.” Chung Tư Quân không ngẩng đầu, chỉ buông một câu như thế. Nhưng trợ lý Triệu hiểu anh đã ngầm đồng ý, cậu ta vui mừng chạy đi chuẩn bị quà để tối mang qua nhà họ Sở. Nhà họ Sở nghe tin tối nay Chung Tư Quân sẽ ghé qua thăm thì lập tức rộn ràng như mở hội. Lý Mỹ Liên tíu tít sai người làm dọn chỗ này, bày biện chỗ kia, sao cho thật lộng lẫy. Còn Sở Như Ý thì từ sớm đã đi spa chăm sóc da mặt, để tối nay thật rạng rỡ. Cả nhà ba người bọn họ vui mừng náo nhiệt, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Sở Tịnh Thi. Cô vẫn bị nhốt trong phòng, có chăng thì thi thoảng được ra khỏi phòng đi dạo trong vườn hoa, cô cũng nghe người làm nói Sở Như Ý chuẩn bị đính hôn. Tịnh Thi mỉm cười chua chát, cùng là con gái Sở gia, nhưng hai người được đối xử khác nhau một trời một vực. Sở Như Ý được gả đi, dù không biết đối tượng là ai, nhưng nhìn sắc mặt hoan hỉ của cha mẹ cô, cô biết người đó chắc hẳn giàu có lắm. Còn cô thì đang đợi để được “bán” đi. Hai người bọn họ chỉ đợi sau khi gả Sở Như Ý đi sẽ đưa cô đi làm phòng nhì của một người đàn ông giàu có nào đó. Hôm nay Sở gia có chuyện vui nên hoàn toàn quên mất Sở Tịnh Thi, cô được ở trong vườn dạo chơi tới tối muộn cũng không ai bắt cô trở về phòng. Trong đầu Sở Tịnh Thi nảy ra suy nghĩ hay là cô bỏ trốn khỏi đây? Cô không thể bị giam hãm mãi trong chiếc lồng này, chịu để mặc số phận của mình trở thành tình nhân của một ông già lắm tiền háo sắc nào đó được. Nhưng bây giờ trong tay cô không có đồng nào, nếu bỏ trốn sẽ rất nguy hiểm, nghĩ là làm, Sở Tịnh Thi lập tức len lén chạy về phòng, tìm kiếm chút tiền còn sót lại và mấy món nữ trang có giá trị, cô khéo léo mặc mấy bộ quần áo lên người. Cô không thể mang túi hay ba lô được, như thế người làm sẽ nghi ngờ ngay. Đúng lúc cô mở cửa, định đi xuống thì thấy dưới nhà đang vô cùng náo nhiệt, còn có tiếng xe ô tô dừng lại phía người. không tận dụng, sẽ không có lần sau mất...