Tổng tài cuồng ái: Khảm em vào cơ thể tôi!

Thảo Nhiên
Cập nhật:

Chương 8: Là cô à?

Nhân lúc không có ai trong phòng, Sở Tịnh Thi chạy ào xuống, rồi chạy ào ra khỏi phòng như cơn gió, trốn sau cây cột to. Ba người nhà họ Sở đang ồn ào vây quanh một chiếc xe sang, hoàn toàn không để ý đến Sở Tịnh Thi đang trốn ở một góc. Cô không dám ló đầu nhìn, chỉ đứng im, nép sát vào cây cột, đến thở cũng không dám thở mạnh. Chẳng mấy chốc bọn họ đã cùng vào nhà, rốt rít vui vẻ trò chuyện. Sở Tịnh Thi lúc này mới dám ló đầu ra nhìn, ngoài sân đã vắng tanh, không một bóng người. Cô âm thầm nhón chân thật khẽ, đi về phía công “Chết tiệt!” Sở Tịnh Thi bất giác văng một câu chửi thề. Bởi trước cổng là hai người làm đang đứng đó, rất ra vẻ. Có lẽ vì có khách quý nên bọn họ mới làm rầm rộ như vậy. Nhưng bây giờ tường thì cao, cô không trèo lên nổi, cổng thì có hai người đứng canh, biết trốn kiểu gì đây? Chẳng lẽ cơ hội tốt như này lại để vuột mất? Vuột mất e rằng không còn cơ hội nào khác, cô chẳng còn mấy ngày nữa là bị đem bán đi rồi. Nghĩ một hồi, một ý tưởng lóe lên trong đầu cô! ** Phía trong nhà, Sở Lập Tân và Lý Mỹ Liên đang vui vẻ mời Chung Tư Quân ăn món tôm hùm hấp cay, trên bàn ăn đầy ngập các món sơn hài hải vị. Sở Như Ý trang điểm tỉ mỉ, mặc một chiếc váy lụa trắng, nhìn vừa đài các vừa ngây thơ. Chung Tư Quân lịch sự từ chối, chỉ gặp vài đũa rau, anh cũng nói vài ba câu về việc cuối tuần tổ chức lễ đính hôn, và có lời nếu họ cần anh giúp gì anh sẽ giúp. Nghe thấy những lời này của anh, khóe miệng Sở Lập Tân và Lý Mỹ Liên cười không khép lại được. Bọn họ không thể ngờ lại câu được chàng rể tài giỏi, giàu có cỡ này. Chung Tư Quân chỉ ở nhà họ Sở chừng mười phút rồi xin phép cáo lui vì có việc bận cần giải quyết. Mặc dù anh chỉ tới một lát, nhưng thể hiện phép lịch sự của bản thân, đồng thời tháo gỡ mối lo cho vợ chồng nhà họ Sở, khiến bọn họ tiễn anh ra tận xe, vui vẻ vẫy chào. Chung Tư Quân bước lên xe, khởi động lái đi. Nhưng đi được một đoạn, anh đột nhiên dừng lại, nhìn quanh. Đôi lông mày khẽ nhíu lại. Anh mở cửa, bước xuống xe, nhà họ Sở lúc này vẫn còn đang đứng giữa sân, vẫy tay chào anh, thấy anh đột ngột dừng xe thì lấy làm khó hiểu, đồng loạt chạy qua. “Chung thiếu, có chuyện gì thế?” Sở Lập Tân lên tiếng hỏi. “Xe cậu có vấn đề gì sao?” Lý Mỹ Liên lo lắng. Chung Tư Quân khẽ gật đầu, anh xuống xe, đứng nhìn rồi lên tiếng. “Ra đây!” Cả ba người nhà họ Sở ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu Chung Tư Quân nói gì. Anh vẫn thờ ơ nhìn chiếc xe. “Người trong cốp xe, ra đây. Tôi đếm đến ba, 1...” Cả ba người nhà họ Sở trố mắt nhìn nhau. Có kẻ này muốn ám sát con rể quý của bọn họ ư? Nếu người ở Sở gia đột nhập vào xe của Chung Tư Quân mà anh có vấn đề gì thì chẳng phải nhà bọn họ cũng có trách nhiệm hay sao? Nghĩ thế, Sở Lập Tân lập tức xông đến, mở cốp xe ra, vừa mở vừa hét ầm lên. “Kẻ nào dám trốn trong xe của Sở thiếu?” Ông ta muốn gây ấn tượng tốt với con rể quý. Nhưng khi nhìn rõ người đang cuộn tròn trong cốp xe, mặt Sở Lập Tân lập tức tái mét, rồi đỏ rực, phẫn nộ túm cổ áo cô lôi ra. “Mày trốn trong xe Sở thiếu làm gì? Có ý đồ gì?” Vừa nói ông ta vừa vung tay lên, giáng một cái tát nảy lửa vào má Sở Tịnh Thi. Lúc này Chung Tư Quân cũng đi đến, ánh mắt anh thoáng hiện lên tia kinh ngạc khi nhìn thấy cô gái đang ngã bệt dưới đất kia. “Là cô?” Anh bật thốt lên. Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Sở Tịnh Thi ngẩng đầu nhìn, cô lập tức cảm thấy choáng váng. Người đang đứng trước mặt cô không ai khác, chính là anh, người cô yêu sâu đậm cả đời này, cũng là người cô có lỗi nhất trong đời này. Sao anh lại ở đây? Hôm nay chồng chưa cưới của Sở Như Ý đến đây, cô trốn trong xe chồng chưa cưới của Sở Như Ý để thoát ra khỏi Sở gia. Nói vậy... anh chính là vị hôn phu của chị gái cô? Trái tim Sở Tịnh Thi như chết lặng, cô cúi đầu, che giấu đôi mắt ầng ậc nước. “Chung thiếu, thật ngại quá, đứa con gái này của tôi có chút vấn đề về thần kinh nên làm điều điên rồ, mong cậu lượng thứ, tôi sẽ dạy dỗ lại nó thật cẩn thận, thật phiền cậu quá!” Sở Lập Tân rối rít nói xin lỗi. Chung Tư Quân nhìn chằm chằm cô gái ngã dưới đất, khuôn mặt anh tuấn lạnh nhạt của anh bỗng lóe lên sự tàn nhẫn. “Tôi muốn cô gái này...”