Tổng Tài Lạnh Lùng Sủng Vợ Vô Đối
Chương 111: Làm loạn
Hàn Thiên đi vào sau thoáng giật mình, cậu nhìn về phía mẹ của Quỷ Thất mà đôi mắt bất giác đen lại. Dương Lộ Khiết lần đầu bị hét vào mặt trước rất nhiều người cũng rất bàng hoàng, bà bàng hoàng hơn chính là đứa con trai của bà đến một chút biểu cảm cũng không có hôm nay đã không còn che giấu cảm xúc như trước mà nổi giận thật sự hệt như muốn ăn tươi nuốt sống bà, hơn hết lí do chỉ vì một đứa con dâu hợp đồng. Ban đầu bà còn tưởng là Khánh San trèo cao, thật không ngờ đứa con trai này của bà chỉ vì trốn việc bị bà sắp xếp đi xem mắt lại tìm kiếm một người xa lạ rồi cưới đại một cô gái. Nếu không phải Ninh Ninh nói ra thì Dương Lộ Khiết bà đây còn không biết còn bị lừa đến khi nào. “Con...con dám mắng ta? Con là ai sinh ra vậy mà bây giờ còn dám mång ta?" “Vô pháp vô thiên!” “Hơn hết không phải chỉ là hôn nhân hợp đồng thôi sao, dù sao cũng sắp hết hạn, con... con còn dám nổi nóng với ta?” Dương Lộ Khiết làm bộ tức ngực vội ôm lấy ngực đấm đấm vài cái rồi mặc kệ hình tượng ngồi xuống ăn vạ than khóc ầm ỉ, miệng không ngừng kêu la nuôi con vất vả đúng lông đủ cánh liền bay đi mất, hơn hết còn gì nuôi ong tay áo còn dám mắng bà. Dương Lộ Khiết coi trọng nhất chính là mặt mũi, chính là thể diện nhưng hôm nay vì chuyện này bà ngậm đắng nuốt cay bỏ hết mà đi ngồi ăn vạ vì bà là người sinh ra anh nên bà cũng là người hiểu rõ nhất. Một khi chọc giận con quỷ dữ bên trong của Quỷ Thất, Dương Lộ Khiết cũng không dám chắc đứa con này của mình sẽ làm ra được những gì. Quỷ Thất tâm tình không tốt về đến nhà còn gặp Dương Lộ Khiết khiến anh như muốn nổ tung lên. Đôi mắt đen sâu thẳm chỉ còn sự trống rỗng trong đó, một chút ánh sáng cũng không còn tồn tại... Nếu mọi lần Dương Lộ Khiết bày trò anh còn có chút khó xử nhưng giờ đây bản thân anh như một cái bình đã chứa đựng đầy những xúc tiêu cực, mệt mỏi, áp lực, đau khổ tràn đầy dù chỉ là một giọt nước cũng không thể cầm cự được nữa! Hàn Thiên bên cạnh phát giác Quỷ Thất không ổn vội đỡ anh đi lên lầu mặc cho Dương Lộ Khiết giọng càng ngày càng lớn hệt như cả thế giới này nợ bà. “Chậc chậc, giọng lớn như vậy chắc khỏe rồi, không còn đau ngực nữa!” Hàn Thiên nở nụ cười cứng ngắc khi bị giọng nói chanh chua sau lưng dọa sợ mà thầm nghĩ trong lòng. Quỷ Thất lại một đêm không ngủ, lo lắng cho Khánh San không một tin tức, hôm trước anh còn bị giam một đêm trong phòng đá nơi nơi đều không chút hơi ấm. Quỷ Thất bị hành hạ cả tinh thần và thể chất chỉ qua hai đêm thức chỉ ngủ hai tiếng thì đã phát sốt không ngừng. “Cậu chủ thường xuyên thức đêm chưa bao giờ ngã bệnh, này là tâm bệnh hành hạ a!” Người làm sau lừng bàn tán. “Còn không bệnh được sao, quậy âm ỉ cả một ngày...” Hàn Thiên đi thay nước nghe mọi người xì xào liền họ nhẹ để mọi người giải tán, mọi người tinh ý im bặt việc ai làm việc đó. Hôm qua Quỷ Thất bị đụng xe nhưng lại nhất quyết không đi khám nay lại phát sốt khiến Hàn Thiên không khỏi nóng ruột. “Cẩm An, cậu có thể qua đây không?” Cẩm An sớm đã biết chuyện nên khi Hàn Thiên gọi điện cậu cũng đã đoán được một phần nào đó rồi nhưng vẫn phải bình tĩnh giả bộ như không biết mà trả lời rồi mau chóng rời khỏi. Cẩm An thấy Khánh San đã an tĩnh mà ngủ cũng yên tâm rời đi, cậu sợ Khánh San giờ mà nghe thêm tin gì từ Quỷ Thất sẽ lại ảnh hưởng tới sức khỏe. Nghĩ đến cảnh mà một cô gái vác bụng bầu bên dưới thân còn đang rỉ máu nhưng lại có thể tự mình lái xe đến bệnh viện... Thật khủng khiếp! Đã kích này thật sự lớn, thân hình mảnh khảnh, yếu đuối ấy nhưng con người bên trong lại chẳng yếu đuối chút nào... “Tiêm thuốc xong rồi sẽ mau trở lại bình thường thôi, nhưng tình trạng mất ngủ cứ tiếp tục kéo dài...” Cẩm An vừa thu dọn hộp thuốc vừa nhìn về phía Quỷ Thất đã ngủ say nhờ hỗ trợ của thuốc nhưng biểu cảm trên mặt cũng không vơi chút đau khổ. Cẩm An trong lòng có chút gợn sóng, là người đầu tiên biết bí mật này lại là người rơi vào tình thế khó xử nhất. “Hôm nay tôi sẽ ở lại một đêm để theo dõi tình hình, hết thuốc Thất Thất có lẽ sẽ sốt lại một lần nữa...” nữa. “Đầu của cậu chủ không bị chấn thương gì chứ?” Hàn Thiên hỏi lại lần Việc này Cẩm An xem qua cũng không vấn đề gì, nhưng để chắc chắn cũng cần đi đến bệnh viện chụp x-quang mới rõ được. Hàn Thiên cũng vì vậy mà tạm thời đi nghỉ ngơi một đêm, nói là nghỉ ngơi nhưng thật ra chỉ là cậu đã quá mệt nên đã ngủ gục trên ghế sô pha gần đó. Bên ngoài vẫn còn đang mưa lớn, khung cảnh cũng dần chuyển đến sân bay nơi những hạt mưa nặng hạt nhất, trắng xóa cả bầu trời đêm. Tiếng cộc cộc của đôi cao guốc đỏ thuộc hàng hiệu đắt giá chạy trong đêm mưa vô cùng chói tai cho thấy rõ sự vội vã, người mang nó còn không để ý vết bẩn bắn lên mũi giày, cũng không màng trời mưa mặt đường đang rất trơn trượt. "Gru...Gru...gruuuu!" Hàn Thiên ngủ say vì quá mệt mỏi nên không để ý chiếc điện thoại trên bàn đang sáng nhấp nháy. Cẩm An vừa kiểm tra lại tình trạng bệnh tình của Quỷ Thất, quay lưng lại liền bị ánh sáng thu hút. Bàn tay đang muốn lay tỉnh Hàn Thiên của anh bỗng dừng lại giữa khoảng không trung khi nghe được tiếng ngáy ngủ của cậu ta. “Ai cũng mệt mỏi.” Cẩm An bỗng thở dài như muốn trút đi nỗi lòng của bản thân thầm nghĩ. Lí do mà Thất Thất bệnh nặng vẫn không muốn gọi cho Cẩm An tới có lẽ là vì Ninh Ninh, chính Cẩm An là người luôn đứng ra bênh vực, nuông chiều cô ấy mới khiến vụ việc này xảy ra... Cẩm An cầm điện thoại lên xem, thì ra của Y Na. “Tên Phong Quỷ Thất chết tiệt kia đâu rồi hả?” Y Na phía bên kia la hét ầm ỉ vào điện thoại, đôi cao gót bước đi không ngừng trong cơn mưa. Cẩm An bị giọng nói hung dữ bên kia dọa sợ đứng hình mất vài giây không biết nên trả lời sao. Y Na bên kia vừa xuống sân bay, hôm nay có bão mưa lớn không có một chuyến đi nào cô đã nóng ruột chờ nguyên ngày, lúc đến được đến thành phố đã là nửa đêm. Không hiểu sao, Y Na tâm tình từ sớm đã bồn chồn, nóng ruột, gan khó chịu trong người. Cả ngày hôm nay cô đã liên lạc liên tục với Khánh San nhưng lại không nhận được một chút phản hồi, không một tin tức. Sau mỗi lần Y Na đi công tác về Khánh San đều cố gắng sắp xếp thời gian đi đón Y Na cho dù Khánh San có bận cỡ nào đi chăng nữa, vậy mà nguyên một ngày hôm nay không những Khánh San không liên lạc được mà đến cả Quỷ Thất cũng dường như biến mất. “Quỷ Thất vừa uống thuốc đã ngủ say, Hàn Thiên mệt mỏi cả ngày vừa mới ngủ rồi. Có gì từ từ nói, cậu đó, cái tính nóng giận mãi không bỏ được.” Cẩm An nhỏ giọng khuyên giải. Y Na nghe xong cơn giận không những không vơi bớt mà còn khó chịu hơn, nhưng dường như nhận ra vấn đề cô kìm nén cơn giận gặng hỏi: “San San đâu? Quỷ Thất bệnh nên cậu ta lo cho tên khốn đó mà quên cả tôi được sao?” Cẩm An chậc lưỡi, cậu đang không biết nên lựa lời nói như thế nào. Tiếng mưa ngày càng lớn, gió cũng to hơn khiến Y Na bất giác rùng mình vì lạnh. “Cậu đang ở nhà của Thất Thất đúng không, giờ tôi qua đó!” Y Na thấy Cẩm An ngập ngừng không trả lời liền biết có chuyện. “Y Na, cậu lau người đã có gì từ từ nói! Giờ cũng đã canh ba... cậu nghỉ ngơi trước. Mọi người hôm nay cũng đã mệt, mai rồi nói chuyện sau?” Cẩm An đứng trước cửa chắn không cho Y Na bước vào bên trong phòng, nhỏ giọng khuyên ngăn. “San San bên trong? Đã nghỉ ngơi? Không được... Cẩm An cậu nói thật đi đã có chuyện gì?” “Được, tôi sẽ không ầm ỉ, cậu cho tôi thấy San San tôi sẽ đi về!” Y Na cứng đầu muốn tiến vào trong. Cẩm An đau đầu, cởi áo khoác khoác lên cho Y Na, cô cả người dính mưa sớm đã ướt như chuột lột. Cẩm An cũng biết đây là nghiệp do bản thân mà ra chỉ có thể nhức đầu kéo Y Na ra kể lại mọi chuyện kể cả việc của Khánh San. Bởi Cẩm An là người hiểu rõ tính của Y Na... nếu như không nói thì Y Na sẽ khiến cho mọi chuyện ầm ĩ hơn. như ai đó bóp nghẹt đau đến không nói thành lời.