Tổng Tài Lạnh Lùng Sủng Vợ Vô Đối

Lan Anh (Chocolate)
Cập nhật:

Chương 110: Động thai

 

Trên chiếc xe Khánh San một tay ôm bụng một tay cầm vô lăng hệt như chỉ cần buông ra sẽ đánh mất đi một thứ vô cùng quan trọng. Khánh San cố gắng kiềm chế cảm xúc, dần dần ổn định lại, nước mắt trên mặt cũng khô dần tạo vệt hằn dài trên gương mặt xinh đẹp. Chỉ trong phút chốc chiếc xe đã đến trước cửa bệnh viện, Khánh San khập khiễng bước vội vào trong các chị y tá đứng gần đó thấy sắc mặt cô đã sớm trắng hệt như không còn giọt máu vội chạy lại đỡ, lúc này Khánh San cũng đã cạn kiệt sức lực mà ngất đi, ý thức cuối cùng chỉ có thể nói được vài chữ. “Cứu...xin hãy c...cứu con tôi!” Các chị y tá nghe vậy liền nhìn xuống bụng của Khánh San vệt máu trên đùi sớm đã khô trong lúc di chuyển từ trên xe đến đây, các chị y tá lúc này mới nhận ra vấn đề còn nghiêm trọng hơn họ tưởng. “Mau, mau gọi bác sĩ tới đây!” “Mang xe đẩy tới!” Chỉ trong phút chốc ở sảnh bệnh viện đã vô cùng hỗn loạn. Phía bên Quỷ Thất cũng không khả quan hơn mấy, Quỷ Thất ngồi xe lòng như lửa đốt không hiểu cảm giác bất an sợ hãi từ đâu cứ bao vây lấy anh khiến anh vô cùng đau khổ, tâm trí hỗn loạn chiếc xe lăn bánh cũng ngày càng nhanh hơn, chiếc xe như mũi tên được bắn ra phi nhanh về phía trước, mọi xe xung quanh sợ hãi mà nhường đường. “Xe xxxx7 mau tấp vào lề!” Tiếng còi ảnh sát hú phía sau vô cùng ầm ỉ, tiếng cảnh sát truyền qua loa vô cùng vang dội. Quỷ Thất bây giờ thất thần chỉ nghĩ tới gương mặt bàng hoàng của Khánh San trước khi rời đi, anh hứa là sẽ bảo vệ cô, hứa rằng sẽ khiến cô là người hạnh phúc nhất trên đời này. Quỷ Thất cũng đã hứa với San San của mình rằng sẽ không bao giờ phản bội cô cho dù cả thế giới này đều chống đối Khánh San đi nữa... ấy vậy mà chỉ một Ninh Ninh đã đủ phá đi tất cả. Liệu tình yêu của anh quá mỏng manh hay chướng ngại vật kia quá lón... “San San, em đừng hòng thoát khỏi anh!” Quỷ Thất lẩm bẩm chân ga cũng đạp mạnh hơn. Nhìn định vị hiển thị trên xe Quỷ Thất sớm đã không còn hiển thị, bây

 

giờ anh như rắn mất đầu vô phương tìm kiếm. “Hàn Thiên mau điều người tìm kiếm San San, cho dù lục tung cả thành phố này cũng phải tìm cho ra!” Hàn Thiên nghe qua điện thoại rõ ràng bên cạnh anh toàn tiếng còi cảnh sát hú, chính bản thân Hàn Thiên vừa mới biết chuyện chưa bao lâu nhưng là một người thân cận của Quỷ Thất nên anh chắc chắn tâm tình của Quỷ Thất bây giờ rất rất xấu, có lẽ là chạy xe quá tốc độ đến nổi cảnh sát thành phố phải điều động lực lượng ngăn anh lại. “Hàn Thiên! Có phải Quỷ Thất vừa gọi cho cậu không?” Ninh Ninh đi lên ngăn Hàn Thiên đang tính rời đi lại. Ninh Ninh nãy giờ đã gọi cho Quỷ Thất cả chục cuộc nhưng số cô sớm đã vào danh sách đen của anh. Ninh Ninh cũng rất tò mò là đã tìm được Khánh San chưa và điều mà Ninh Ninh mong muốn nhất bây giờ chính là An Khánh San biến mất luôn thì càng tốt, không bao giờ trở về nữa có như thế Quỷ Thất mới toàn tâm toàn ý chịu quên đi tất thảy. Hàn Thiên nhìn người phụ nữ trước mặt ánh mắt vô cùng chán ghét nhưng vì chức vụ nghề nghiệp nên vẫn mỉm cười, nụ cười vô cùng lạnh nhạt qua loa. “Cậu chủ nói rằng mong cô Ninh Ninh sớm rời khỏi đây...nếu không hậu quả như nào chắc cô cũng biết?” Hàn Thiên nói. Ninh Ninh cứng đờ người không ngờ Hàn Thiên vậy mà cũng... nhưng trên mặt không dám lộ ra biểu cảm bất mãn gì dù sao cô cũng hiểu rõ Hàn Thiên chính là cánh tay phải của Quỷ Thất. “Được, nhưng mà nếu có tin tức gì mong cậu có thể nói cho tôi một tiếng...có được không?” Ninh Ninh mỉm cười nhét vào tay Hàn Thiên một tấm thẻ rồi rời đi. Hàn Thiên nhìn tấm thẻ vàng lấp lánh trên tay, không nói gì gương mặt đến một biểu cảm cũng không thể hiện chỉ lặng lẽ cất tấm thẻ đi. Bên kia của thành phố chiếc xe Bugatti đen huyền bị ép tấp vào lề bốn phía bao vây dí sát va chạm vào chiếc xe đến tóe ra tia lửa. “Xe xxxx7 mau chóng hợp tác dừng xe lại!” Quỷ Thất hơi cau mày chậc một tiếng, chiếc xe thắng gấp lại tạo ra tiếng rít dài trong không khí vô còn rợn người nhưng là vẫn có chút không kịp, Quỷ Thất đã đâm thẳng vào chốt phía trước rồi mới chịu dừng lại, đầu xe khói trắng tỏa ra ngút trời. Quỷ Thất ôm đầu bước xuống, anh có chút choáng nhưng không ảnh hưởng nhiều, cách sát vừa thấy anh xuống liền ập vào không chế chỉ qua vài phút Quỷ Thất đã được đưa về đồn thưởng trà. Trong bệnh viện. “Chị...chị dâu?” Cẩm An kinh ngạc nhìn Khánh San được đưa vào phòng cấp cứu mà hoang mang. hỏi. “Bác sĩ quen người bệnh sao?” Chị y tá thấy Cẩm An thất thần liền gặng Cẩm An lúc này mới lấy lại ý thức mau chóng hỏi hang tình hình của Khánh San, anh thật không ngờ vậy mà Khánh San đã mang thai rồi. “Siêu âm chưa, điện tim bao nhiêu?” Sau hơn bốn tiếng đồng hồ vật lộn với tử thần thì cuối cùng Khánh San đã được đưa ra phòng hồi sức, trong căn phòng yên lặng để nổi nghe được tiếng giọt nước trong sợi dây chuyền đang nhỏ xuống và tiếng thở đều bên cạnh, lâu lâu sẽ có một tiếng bíp nhỏ vang lên. “Cô ấy tự mình đến đây? Là tới một mình thật sao?” Cẩm An nhìn vào Khánh San bất động trong phòng rồi lại quay qua y tá bên cạnh hỏi. Chị y tá lần đầu thấy bác sĩ Cẩm An quan tâm đặc biệt tới người bệnh này như vậy tuy có chút nghi ngờ nhưng vẫn trả lời, cô khẽ gật đầu. Người thông minh ắc hiểu rõ tò mò nhiều chết sớm những chuyện không nên hỏi vẫn là không hỏi. “N...nước...!” San San khát khô cuống họng cố gắng mở mắt nhưng không thành chỉ có thể lẩm bẩm nói nhỏ. Cẩm An cách một tấm cửa kính phòng bệnh thấy Khánh San động đậy liền bước vào, ra hiệu cho chị y tá bên cạnh rời đi và giữ bí mật. “Chị tỉnh rồi?” Khánh San nghe được giọng nói quen thuộc bên tai có chút chột dạ, cô mở mắt ra nhìn liền biết bản thân đoán không sai. “Cẩm An?” Cẩm An nhìn vẻ mặt Khánh San liền có chút nhói lòng, anh không biết tại sao cô lại bị động thai, tại sao lại một mình mạo hiểm chạy xe đến đây...Rất nhiều câu hỏi trong đầu Cẩm An bây giờ nhưng anh lại chẳng thể thốt ra câu nào. Nhất là Khánh San đã có thai hơn ba tháng đến anh lại không nghe được một tin gì... Khánh San nhìn Cẩm An dường như nhớ ra gì đó bỗng chốc mất bình tĩnh hốt hoảng, có chút lo sợ đôi tay run run nắm lấy tay áo Cẩm An. “Đứa bé, đứa bé không sao đúng không?” Khánh San nhìn Cẩm An rồi lại sờ vào bụng mình. Cẩm An khẽ xoa trán để giảm bớt cơn đau đầu: “Không biết đứa trẻ này giống ai nữa, rất mạnh mẽ, tuy động thai mạnh đến chảy máu nhưng vẫn an toàn!” Khánh San thở phào xoa nhẹ bụng mình đầy cưng chiều, Cẩm An không để ý mà nói tiếp: “Nhưng mà liệu có giữ được lâu dài hay không thì không chắc, tình hình vẫn chưa ổn định nên cần quan sát thêm!” “Vì vậy thời gian này, chị dâu phải để tình thần thoải mái...!” Khánh San nhìn Cẩm An khẽ gật đầu ra hiệu đã hiểu ý sau đó lại hướng mắt về Cẩm An dáng vẻ như cầu xin: “Cẩm An, mạng đứa nhỏ này tôi biết là cậu nhặt về, nếu hôm nay không phải cậu mà là người khác chưa chắc đã giữ được!” Lời này của Khánh San không phải nịnh hót mà chính là sự thật, cũng may mắn cho cô là Cẩm An vừa hay có ca bệnh nếu không....nếu không Khánh San không dám đối mặt cũng chưa bao giờ có thể tưởng tượng ra khung cảnh ấy. “Chuyện này cậu có thể giữ bí mật đừng nói với Quỷ Thất có được không, hiện tại tôi không muốn anh ấy biết sự hiện diện của đứa trẻ...tôi cũng không muốn...nhìn thấy anh ấy nữa!” Giọng của Khánh San ngày càng nhỏ đi, đến câu cuối dường như quả bóng đã bị xì hết hơi mà rủ xuống, để nói ra những lời ấy trái tim của Khánh San đau đến khó thở. Cẩm An nghe vậy cũng tự hiểu được phần nào bất giác thở dài, nhưng với cương vị bác sĩ bệnh nhân chuyện giữ bí mật hồ sơ bệnh án là điều cơ bản. Còn về chuyện kia...anh cũng không dám cam đoan một trăm phần trăm. “Cút! Mau, mau biến mất khỏi mắt tôi!”