Tổng Tài Lạnh Lùng Sủng Vợ Vô Đối
Chương 98: Cây trâm
Quỷ Thất đương nhiên sẽ không để vợ mình bị tổn hại, ánh mắt ra hiệu những bảo an lập tức khống chế lại Thẩm Uyển Đình, bà ta bị đè lại đau đến nhăn mặt nhưng lại không thể thoát ra, bởi càng vùng vẫy càng đau. “Chết tiệc” Thẩm Uyển Đình lẩm nhẩm. Nhưng bà ta cũng không lo sợ, bởi một khi Tĩnh Hy xé đi tờ giấy xác nhận sổ đỏ của căn nhà này đi thì dù có ra tòa cũng không còn gì đối xứng, như vậy lại càng có lợi cho bà ta. Thẩm Uyển Đình cười gian xảo, vùng vẫy thoát ra. “Chết tiệt, đau chết đi được! An Tĩnh Hy tôi sẽ kiện bà tội hành hung!” Thẩm Uyển Đình khiêu khích. Quỷ Thất tối sầm mặt, trước mặt anh mà dám uy hiếp mẹ vợ sao? E là mụ điên này chê bản thân sống quá lâu. Quỷ Thất có gia thế như nào, thủ đoạn tàn độc ra sao...Thẩm Uyển Đình phải tự mình nếm trải mới có thể thấu hiểu, mới có thể cẩn thận lời nói. Một tay Quỷ Thất đã có thể che trời, chỉ cần anh ra tay bà có lẽ hận không thể tự cắn lưỡi sớm hơn? “Ồn ào quá, bịt miệng bà ta lại đi!” Quỷ Thất chán ghét nói. Tĩnh Hy cũng quan tâm đến bà ta mà xách chiếc váy lên đi thẳng vào nhà, bộ điệu gấp gáp như muốn tìm kiếm gì đó. Khánh San thấy vậy liền vội vã đi theo sợ mẹ làm chuyện dại dột, Tĩnh Hy một mạch bước thẳng lên lầu mọi người trong nhà thoáng giật mình, dừng mọi hành động nhìn hai mẹ con Khánh San. “Mẹ? Mẹ nhớ ra gì sao?” Khánh Sna vừa đuổi theo vừa hỏi. Tĩnh Hy không đáp lời mà lại càng đi nhanh hơn như thể sợ thứ gì đó biến mất nếu chậm trễ một giây. Bà dừng chân lại càn phòng ngủ trước kia của hai vợ chồng, hiện đang là phòng ngủ của Thẩm Uyển Đình. An Tĩnh Hy mở cửa bước vào, giữa căn phòng là tấm hình lớn của Thẩm Uyển Đình, dáng vẻ sexy kiêu hãnh. “Chà, bà ta sống trên mạng người của người khác dường như rất sảng khoái?” Tĩnh HY nhìn tấm hình mà chế giễu. Căn phòng trước kia giờ đây bỗng xa lạ với trong trí nhớ của Tĩnh Hy, lòng bà thầm cầu nguyện nó vẫn còn đó. Khánh San thấy dáng vẻ này cũng ngộ ra điều gì đó, có lẽ mẹ có một bí mật mà Khánh San chưa biết, cũng chưa từng nghe mẹ nhắc tới. “Nếu nhớ không nhầm thì nó ở đây?” Tĩnh Hy lục tìm khẽ lẩm bẩm. “Ô vuông bên trái, cạnh đầu giường, đi xuống ba ô?” Tĩnh Hy sờ lên vách tường tìm kiếm, tuy căn phòng quen thuộc đã bị sơn lại nhưng cũng may hai mẹ con người kia chê phiền nên không phá đi xây lại. Như vậy chắc chắn nó còn ở đó? “San San, mau kiếm dùm mẹ cái gì đó để đập chỗ này đi, mau lên!” Tĩnh Hy thấy vẻ mặt Khánh San đang ngơ ngác nhưng bà cũng không còn quan tâm nhiều đến vậy, điều bà mong muốn nhất bây giờ là “nó” vẫn còn ở đó còn những chuyện khác thì bà sẽ giải thích với con gái sau. Khánh San nhìn quanh tìm kiếm thì thấy bức tượng người cầm khá thuận tay, chất liệu cũng không dễ bể liền không do dự mà cầm lên đi thẳng tới chỗ mẹ đang chỉ tay. Bức tượng này khá đắt giá đấy, người làm trong ngành cần rất nhiều khiếu thẩm mỹ như Khánh San liếc nhìn qua đã biết món đồ này là được bán đấu giá ở triển lãm mà trước đây cô từng xem qua. Thẩm Uyển Đình thật biết xài tiền của người khác để tiêu khiển cho bản thân, quả là một người vô cùng yêu bản thân đến con còn có thể vứt bỏ làm bia đỡ đạn, không biết Gia Kỳ còn đang vật lộn chốn nào. “Hổ không ăn thịt con! E là câu này không xài được trên con người máu lạnh như Thẩm Uyển Đình được rồi.” Khánh San thầm nghĩ, rồi cô liền mạnh bạo đập vào nơi Tĩnh Hy đã đánh dấu, mỗi nhát đập xuống hệt như chút xuống những sự giận dữ, thù hận trong lòng của Khánh San. An Tĩnh Hy từ nhỏ đã được cha mẹ rèn giũa lễ nghi nên đây là lần đầu bà thấy con gái có một mặt mạnh bạo như vậy liền có chút kinh ngạc. “San San chậm chút...cẩn thận đập vào tay!” Tĩnh Hy lo lắng nhìn từng mảng tường bị đập mà rớt xuống. Vừa dứt lời một thứ gì đó lộ ra một góc, Khánh San và Tĩnh Hy liền vui mừng, cô liền tiếp tục đập. Bên khác ngoài kia mọi người ai cũng nghe tiếng đổ vỡ liền chạy vào, người chạy nhanh nhất có lẽ là Uyển Đình. “Là hộp gỗ đàn hương không những rất chắc chắn còn được điêu khắc bằng tay một cách tỉ mỉ, tinh tế!” Khánh San kinh ngạc reo lên sau khi phủi bỏ những lớp bột cát ra, mở chiếc khăn tay xanh lam một chiếc hộp gỗ lộ ra. Tĩnh Hy nhanh chóng rút trâm cài tóc ra mau chóng mở khóa, cô nhìn mẹ mình mở ra một cách thuần thục liền hiểu ra chiếc trâm người giữ gìn bấy lâu thì ra lại có bí mật này. Bên trong có vô số trang sức quý giá, còn có một số tờ giấy được bao bọc cẩn thận, Khánh San chưa kịp cầm lên đọc thì con chó điên nào đó đã chạy tới. Thẩm Uyển Đình không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng nhìn một mớ hỗn độn trong phòng liền muốn phát tiết. Tiếng hét thất thanh vang lên, mọi người có mặt dường như chết lặng đi vài giây...