Tổng Tài Lạnh Lùng Sủng Vợ Vô Đối
Chương 99: Hủy Nhan
Tiếng hét thất thanh vang lên... Quỷ Thất cũng vừa đuổi kịp đến, đồng tử anh mở to hốt hoảng, kèm theo đó là tiếng rạn nứt, chiếc hộp trên tay Khánh San rớt xuống, đồ trang sức cùng giấy tờ quan trọng cũng văng đầy mặt đất. “Xoẹt” Khánh San mặt tái nhợt sợ hãi: “Mẹ!” Khánh San ôm trầm Tĩnh Hy, Quỷ Thất cũng vừa kịp khống chế Thẩm Uyển Đình hất bà ta sang một bên. Uyển Đình còn đang cười vui vẻ bị hất
mạnh không kịp phòng bị mà ngã nhào, đầu cũng đập vào cạnh giường ngất đi. Những người chứng kiến cảnh đó cũng đồng loạt hét lên khi thấy máu chảy. Quỷ Thất lạnh lùng lau tay nhìn Hàn Thiên: “Quản bà ta cho tốt, đừng để chết!” Dứt lời anh đi tới đỡ Khánh San và mẹ vợ lên, lúc này anh mới kịp xem xét tình hình. Cũng may Khánh San nhanh tay vừa nhìn thấy mụ điên kia lao tới đã lấy hộp gỗ chắn cho An Tĩnh Hy, cũng theo đó chiếc hộp gỗ theo quán tính mà rớt xuống. Tuy không nguy hiểm tính mạng nhưng một phần tóc nhỏ của Tĩnh Hy đã bị xém đi rớt xuống đất. “San San, con, em không sao chứ!” Cả Quỷ Thất và Tĩnh Hy đồng loạt hồ thần quay sang hỏi Khánh San. “Tách tách” Từng giọt máu rớt xuống thấm lên những lọn tóc trên đất, nền gạch trắng điểm thêm những hạn trân châu đỏ. Bàn tay Khánh San nãy dùng sức đập tường còn thêm bị lực của hộp gỗ và phải nên bị xước nhẹ. “Không sao chỉ bị xước nhẹ!” Quỷ Thất đau lòng không thôi vội lấy khăn tay trong người Khánh San ra tạm băng lại, Tĩnh Hy cũng hoảng sợ nên vẫn thất thần, nhất là khi bà con thấy máu. Khánh San xem xét mẹ, mái tóc bị cắt đi nhưng không ảnh hưởng tới thân thể. “Cũng may, cũng may. Nếu không chiếc kéo đó không đâm vào cổ thì chính là hủy nhan!” Khánh San thở phào. “Chúng ta lấy được đồ rồi mau về thôi!” Khánh San nói. Quỷ Thất đỡ hai người dậy rồi nhẹ nhàng nhặt từng món đồ bỏ lại vào hộp một cách cẩn thận. Nhìn chiếc kéo cắm sâu gim vào hông hộp, ánh mắt anh càng trở lên lạnh lẽo, tàn độc. “Anh đã dặn Hàn Thiên đưa hai người về trước. Anh thấy mẹ có chút hoảng nếu em không an tâm anh nhờ Cẩm An đưa mẹ đi viện nhé?” Quỷ Thất dịu dàng nói rồi khẽ hôn lên bàn tay bị thương của Khánh San, cô nghe vậy liền ngoan ngoãn về trước. Quỷ Thất nhìn qua cửa sổ thấy hai mẹ con Khánh San đã lên xe, Hàn Thiên cũng để ý nhìn lên tầng lầu khẽ cúi đầu chào, Quỷ Thất cũng đã yên tâm. Anh nhìn hộp gỗ rồi lại liếc nhìn Thẩm Uyển Đình đang nằm bất động, anh mạnh bạo rút chiếc kéo đâm sau vào hộp gỗ ra. Đôi chân dài đi chưa tới ba bước đã đứng trước mặt bà ta, bóng anh cao lớn che khuất gương mặt đáng hận kia. “Còn không tỉnh? Bà tưởng tôi không biết là bà đan giả vờ sao?” Quỷ Thất khép mắt, giọng nói lạnh như dao cất lên. Mí mắt Thẩm Uyển Đĩnh khẽ giật, rõ ràng bà ta diễn đỉnh như thế mà vẫn bị nhận ra sao? Uyển Đình nghe khí thế của Quỷ Thất liền biết bản thân nên thành thật một chút, ít nhất còn có thể chết toàn thây. Thẩm Uyển Đình vừa mở mắt đã sợ hãi tột cùng, gương mặt trắng bệch như không còn giọt máu, cơ thể không dám nhúc nhích, có lẽ đến thở bà ta cũng đã quên đi trong phút giây này. Thứ đập vào mắt Uyển Đình lúc này chính mà chiếc mũi kéo, chỉ một chút nữa thôi tựa như nó đã chạm tới. Thẩm Uyển Đình khẽ nuốt nước bọt, mồ hôi lạnh đã tuôn ra như mua. đó!" “Chà, tôi còn tưởng bà không tỉnh?” Quỷ Thất cười lạnh đe dọa. “Xin...xin cậu tha cho tôi, mau...mau bỏ cái này xuống, rất nguy hiểm Thẩm Uyển Đình sợ đến không nói thành lời, muốn lùi lại cũng lùi không được. Dáng vẻ này của bà ta đúng là phải khiến người khác bật cười, rõ ràng còn hống hách kiêu ngạo, không vừa ý liền đánh người giờ lại đi van xin người khác. Quỷ Thất chán ghét không muốn dây dưa, anh muốn về với vợ thật sớm cơ. Nghĩ vậy anh liên vung tay, tiếng cắt của kéo vang vọng “xoạt xoạt” kèm theo đó là những tiếng la thất thanh. Máu đã nhuộm đỏ gương mặt của Thẩm Uyển Đình, bà ta lăn lộn dưới đất kêu gào đau đớn. “Ha, không phải bà rất coi trọng cái gương mặt này sao? Tiếc thật nếu không phải để bà tận mắt chứng kiến dáng vẻ bản thân hiện giờ thì thứ bị hủy không chỉ là một bên mắt đâu!” Thẩm Uyển Đình sợ hãi núp vào một góc thút thít, nghe tiếng đi xa mới dám đứng dậy. Điều đầu tiên bà ta làm là ôm gương mặt tìm gương, một vết chéo dài cắt ngang qua mắt, máu thịt lẫn lộn sớm không còn nhận ra là gương mặt người. “Không được...không...không thể nào!” "Aaaaaaa!" Thẩm Uyển Đình sợ hãi người trước gương, hét lên rồi đập vỡ đi chiếc gương kia sau đó ngã quỵ xuống. Bên khác Khánh San đã về nhà, Tĩnh Hy quá mệt và hoảng nên Cẩm An đã kê thuốc cho bà ấy, hiện mẹ Khánh San đã ngủ. Quỷ Thất vừa về đến nhà đã thấy Khánh San đang được Cẩm An sát khuẩn vết thương. “Thất Thất, anh bị thương sao? Mụ điên kia lại làm gì anh sao?” Khánh San thấy máu dính trên áo vest của Quỷ Thất mà sợ. Quỷ Thất cũng vì lo cho vợ nên cũng quên béng mất áo mình còn dính máu, anh liền đánh trống lảng. “Anh không sao, máu này là của người khác, mẹ đâu rồi, ngủ rồi sao? Vết thương của em có sâu không, còn đau không?” Quỷ Thất vừa nói vừa đánh mắt nhìn Cẩm An, Cẩm An biết mình đã trở thành con dê thế mạng liền cười tươi phối hợp. “Ha, vết thương không sâu nhưng cũng không thể coi nhẹ. Chị dâu chịu đau một xúi em chích thuốc ngừa uốn ván cho chị nhé?” Cẩm An nhẹ nhàng hỏi. Và một ngày cứ như thế trôi qua, màn đêm đã bao trùm xuống Khánh San đã ngồi làm việc, ánh đèn vàng khẽ chiếu lên gương mặt nhỏ của Khánh San, mái tóc dài xõa lợi càng tôn lên nét dịu dàng. “Chúng ta còn nhiều thời gian mà, hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, hay là em nghỉ ngơi trước đi?” Quỷ Thất vừa tắm xong khẽ bước tới xoa đầu Khánh San ân cần hỏi thăm. Khánh San khẽ ngước ra sau rồi uốn người, khẽ nâng cốc trà nóng do chính tay Quỷ Thất pha lên nhâm nhi rồi khẽ mỉm cười. Rõ ràng trước người thức khuya làm việc luôn là anh, người luôn phải nhắc nhở, pha trà cho anh luôn là cô vậy mà lại đổi vị trí cho rồi? Khánh San cuộn người lười biếng, nhìn ra ban công, những cây hoa trà của cô trồng giờ đã nở rộ, màu trắng điểm chút vàng bên trong lại càng đợi “Không sao, em làm cũng gần xong rồi! Một chút nữa thôi, em muốn lấy ngồi nhà thuộc về mẹ càng nhanh càng tốt!” Khánh San dựa đầu vào bàn tay to lớn của Quỷ Thất nhỏ giọng nói.