Tổng Tài Lạnh Lùng Sủng Vợ Vô Đối

Lan Anh (Chocolate)
Cập nhật:

Chương 100: Dấu vân tay?

 

Tuy nhiên Khánh San vẫn không thể hiểu được tại sao trong tay Thẩm Uyển Đình lại có một bản nhà đất với đủ dấu lăn tay và cả con dấu của ba cô. Con giấu thì có thể lý giải là sau khi gia đình hỗn loạn bà ta đã nhân cơ hội lấy mất. Nhưng dấu vân tay thì lại không biết nói dối. Nhưng cho dù là gì đi nữa thì trong tay cô mới là bản giấy tờ hợp pháp và quan trọng nhất. Khánh San suy nghĩ kĩ như vậy chỉ sợ để lại kẻ hở cho kẻ gian lợi dụng. Sau hai ngày làm thủ tục xong, giấy tờ cuối cùng cũng ổn thỏa, cũng may trước kia ba cô An Hàn Minh là người sáng suốt, cũng một phần tình cảm dành cho mẹ Khánh San quá lớn. Ông đã dọn đường trước cho Tĩnh Hy, bản giấy tờ này chính là bản duy nhất có hiệu lực và được chấp thuận nên cho dù sau này có sửa đổi bao nhiêu cái khác thì đều đó là không thể. Cuối cùng Thẩm Uyển Đình bị thua một cách đau đớn, hơn thế còn bị liệt vào danh sách điều tra về việc cố tình làm giả giấy tờ và chiếm đoạt nhà đất. “An Khánh San! Cô đừng đắc ý sớm muộn gì tôi cũng trả thù!” Thẩm Uyển Đình vừa bước ra khỏi phiên tòa đa xông tới hét vào mặt Khánh San, hai người xô đẩy khiến mạn che mặt của Uyển Đình rớt xuống lộ rõ gương mặt bị băng bó, Khánh San thoáng bị dáng vẻ này dọa sợ. “Mặt bà!” Khánh San chỉ tay hỏi. Thẩm Uyển Đình liền hét lên vội vã trùm lại: “ Aaaaa! Đều tại các người ... chính ngươi, con tiện tì!” “Haha, tại sao lại tỉnh lại hả? Tại sao cô không mãi ngốc nghếch để người khác tiêu khiển đi? Không... không! Đáng nhẽ cô nên chết như ba đi có lẽ sẽ tốt hơn!” Thẩm Uyển Đình cười lớn coi. “Chắc cô cũng đang thắc mắc tại sao lúc xảy ra tai nạn phanh xe không thắng lại được đúng không? Haha!” Khánh San nghe đến đây tim bỗng hẫng một nhịp, cả người tê dại. Khánh San biết vụ tai nạn đó không đơn giản cũng từng nghĩ là Thẩm Uyển Đình nhúng tay vào nhưng thật không ngờ giờ đây chính miệng bà ta lại nói ra? “Bà...bà mau nói! Rốt cuộc bà biết gì, có phải bà...!” Khánh San bước tới nắm lấy cổ áo Thẩm Uyển Đình gấp gáp hỏi. Thẩm Uyển Đình cười gian xảo, quất bộp vào tay đang bị thương của Khánh San khiến cô phải khẽ nhíu mày. “Muốn biết sao? Haha, vậy vểnh tai lên mà nghe cho rõ. “Vụ tai nạn năm đó,chính là Tao! Là tao làm đó, sao hả? Hahaha, không phải chỉ là thuê người đụng tay đụng chân một chút vào thắng xe thôi sao, thật không ngờ lại thành công mỹ mãn đến thế!” Thẩm Uyển Đình dùng ngón tay nâng cằm Khánh San lên chế giễu. Khánh San tức giận cắt một hất chiếc tay dơ bả của bà ta ra, thật không ngờ bà ta hại chết người còn hống hách như vậy. Khánh San đôi mắt bất giác cay cay, cô không muốn khóc trước mặt cái con người ghê tởm như bà ta, như vậy cũng chỉ khiến bà ta đắc ý hơn thôi. “Tôi sẽ khiến bà phải trả giá!” Khánh San nghiến răng nói. Thẩm Uyển Đình bay giờ không còn gì nên lại càng liều mạng hơn: “Vậy sao? Tao mỏi mắt trông ngóng!” “À còn một chuyện cũng hay không kém! Chắc những ngày qua cô khổ sở vì sao lại có dấu vân tay sao?” Thẩm Uyển Đình đi được ba bước ngước đầu lại hỏi. chân. Đồng tử Khánh San khẽ động, nhưng cô vẫn đứng im như người bị chôn “À, vì vụ tai nạn thành công quá mỹ mãn đến tao cũng không ngờ được! Vốn dĩ chỉ muốn cho lão ta nằm liệt một chỗ, không ngờ... Nhưng người tao muốn chết nhất lại đứng ở đây nhỉ?” Khánh San nghe xong khẽ cúi mặt, kìm nén cảm xúc trong lòng, rốt cuộc gia đình cô đã đắc tội gì tới Thẩm Uyển Đình, hay cư xử chỗ nào không phải khiến bà tan hận cô đến thế? “Rốt cuộc tại sao bà lại có thể tàn nhẫn như thế?” Khánh San nhỏ giọng nhỏ, kìm nén nỗi uất ức trong cuống họng, từng chữ từng chữ nói ra nặng nê. Gia đình Khánh San không những cứu giúp Thẩm Uyển Đình và Gia Kỳ, để bà ta và con gái sống trong nhung lụa không thiếu gì tại sao, tại sao có thể làm điều bội bạc, máu lạnh như vậy. Thật đúng là nuôi ong tay áo! “Chính là vì mày hơn con gái tao! Chính là vì tao không vừa mắt với cái hạnh phúc của gia đình mày đó!” Thẩm Uyển Đình phát điên hét lên. Hét xong bà ta bình tĩnh, hít một hơi rồi bình thản nói: “ Hắn ta chết như vậy thật uổng phí, nên tạo chỉ là đang tận dụng cho tốt mà thôi! Dấu vân tay đó chính là tạo vất vả lắm mới rạch được cái thi thể lạnh ngắt máu me đó để lấy đó!” “Chắc lúc cô nằm viện nên không thể thấy được dáng vẻ ba mình trước lúc mất nhỉ? Cái dáng vẻ chết đến không toàn thây đó thật khiến người ta buồn nôn! Ta đã phải nhịn rất lâu để không ói, nhưng rốt cuộc lão ta đúng là cáo già, thật công cốc mà.” Thẩm Uyển Đình dáng vẻ thản nhiên tường thuật lại lúc đó, rồi thong dong bước đi, trên miệng không ngừng vang lên tiếng “Chậc, chậc. Thật tiếc!”, “Chậc, nghĩ lại còn mắc ói!” “Ha, dáng vẻ đó đúng thật kinh tởm!”. Nước mắt Khánh San giờ đã kìm nén không nổi mà rớt xuống như mưa, làm sao mà lòng người có thể lạnh lẽo đến thế, mẹ cô rốt cuộc đã phải nhẫn nhịn, chịu đựng như thế nào để đến bây giờ vẫn bảo vệ cô. “Bà không ám ảnh sao? Bà không sợ ba tôi về đòi mạng bà sao?” Khánh San lau nước mắt nói lớn. Từng chữ như muốn khắc vào trong lòng Thẩm Uyển Đình, bà ta chột

  

rời khỏi.