Tổng Tài Lạnh Lùng Sủng Vợ Vô Đối
Chương 101: Trừng phạt
Quỷ Thất vừa tan họp đã đi tới chỗ vợ, vừa đến nơi anh đã đảo mắt nhìn quanh, Khánh San thấy Quỷ Thất đã tới, mọi sự gắng gượng nãy giờ liền buông xuôi, cô chạy lại nhào vào lòng anh khóc lớn. Từng tiếng nấc vang lên như những con dao găm vào tim của Quỷ Thất. Anh vốn không biết dỗ dành, chân tay gượng gạo chỉ biết vỗ về và xoa đầu của cô. Quỷ Thất vốn muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì, không phải đã thắng rồi sao? Ai lại làm vợ anh đau lòng cỡ này: “Ngoan,có ai dám bắt nạt em sao?” Câu hỏi hệt như người ba đang hỏi đứa con của mình, vừa buồn cười vừa ấm áp, Khánh San không nói chỉ gục đầu vào anh khóc. Sau một lúc ổn định cuối cùng cũng chịu kể cho anh nghe hết, nghe lời cô kể mà nắm tay Quỷ Thất nổi gân xanh. Khánh San cũng vì mệt quá mà ngủ thiết đi trên xe, cô gối đầu trên chân Quỷ Thất, các ngón tay thon dài nắm lấy góc áo của Quỷ Thất mới an tâm. “Thất, Thất...!” Khánh San vô thức mơ ngủ gọi tên anh. “San San ngoan, không sao anh ở đây!” Quỷ Thất khẽ vuốt ve gương mặt Khánh San. Về biệt thự Khánh San vẫn còn say giấc, mí mắt đã sưng, có lẽ mấy ngày qua làm việc cật lực không ngủ, đã vậy còn bị tra tấn về mặt tinh thân nên cô ấy rất mệt. Nhiều chuyện phải lo như thế, nếu là anh, anh cũng không gượng nổi. Quỷ Thất nhẹ nhàng bế Khánh San vào phòng, Tĩnh Hy vừa thấy định cất tiếng hỏi han nhưng thấy Khánh San đã ngủ nên cũng hiểu ý. “Nhờ mẹ chăm sóc cho vợ con ạ!” Quỷ Thất lễ phép nói. Sau đó anh liền sắp xếp người bắt Thẩm Uyển Đình, chưa bao lâu khung cảnh đã chuyển tới nhà kho cũ. “Không phải đã sớm cảnh báo bà rồi sao? Vết thương một bên mắt còn chưa khỏi mà đã lộng hành?” “Xem ra con mắt này không nhắc nhở bà được gì nhỉ?” Quỷ Thất lạnh lùng nhìn người bị đánh đã lã đi trước mặt, lạnh giọng nói. Sau đó chính là màn đặc sắc nhất, nếu quả báo chưa tới thì Quỷ Thất sẽ thay trời hành đạo, cũng như đòi lại tổn thất cho cô vợ nhỏ của mình. “Ra tay đi!” Quỷ Thất hất tay nói. “Xoẹt!” Một nhát nhanh gọn, chỉ một đường đã cắt đứt lưỡi của Thẩm Uyển Đình, những chiếc mỏ hỗn thì hậu quả phải gánh chịu chính là hình phạt cắt lưỡi. Nhưng đã là trừng phạt sao lại có thể nhẹ nhàng như vậy, Thẩm Uyển Đình vội bịt miệng muốn dùng cách này để làm cho máu ngừng chảy, có lẽ bà ta còn quý cái mạng quèn này lắm, nhìn vào chiếc lưỡi nhuốm máu rớt dưới đất Thẩm uyển Đình không khỏi khiếp sợ. “Cho bà ta chơi với lũ chó đi, chơi vừa thôi đừng để chết!” Thứ bà ta đợi trước mắt chính là địa ngục trần, gian, Quỷ Thất sẽ cho bà ta hiểu sống không bằng chết là như thế nào. Thẩm Uyển Đình vội kết thân đến cầu xin Quỷ Thất nương tay, nhưng làm sao có thể bỏ qua, lần trước ra tay cảnh cáo mục đích cũng chỉ phòng ngừa trường hợp xấu nhất, bắt ép để bà ta hoàn thành chuyển nhượng hợp pháp căn nhà, nhưng giờ không cần nữa. Thẩm Uyển Đình bị kéo đi quăng vào chuồng chó, những con chó hung dữ đã được huấn luyện, nhưng cầm đầu lại là con mèo đen lớn Arebol, thú cưng của Khánh San. Con báo đen liếc mắt liếm lắp chân trước của mình không mấy quan tâm vật trước mặt mới bị ném vào, những con chó xung quanh cũng chỉ gầm gừ chưa tiến lại. “Ta mang đồ chơi đến đây, đừng để chết!” Quỷ Thất vuốt ve đầu nhỏ của Arebol ra lệnh. “Gào !” Arebol chán ghét kêu một tiếng chán ghét, lười biếng, những con chó theo tiếng của mèo đen xông lên. “Caaaa! Aaaaa!” Những tiếng kêu thống khổ vang lên, chỉ qua một lúc mùi máu tương đã bao trùm sân cỏ, màu đỏ thẫm như tưới lên những cái cây cỏ xanh mát dưới đất. Thẩm Uyển Đình đau đớn tựa như bị lột sạch ra, cái cảm giác khi bị đàn chó tấn công vừa ghê tởm vừa đáng sợ, cơn đau ở họng như xé ra, nỗi đau nuốt vào trong chẳng thể gào thét. Cũng không biết qua bao lâu khi bà ta tỉnh dậy đã ở trong bệnh viện tâm thần, xung quanh được bao bọc chính là những tấm gương. “A...a...a!” Thẩm Uyển Đình mở mắt ra muốn hét lên cũng không được, bà ta không ngừng cậy miệng mình. Dáng vẻ người trong gương đến cả ma cũng không nhận ra, cả người bà ta chính là những vết sẹo, chẳng chịt chồng chéo, đó là vết tích của bầy chó. Một người coi dung nhan của mình hơn mạng sống như Uyển Đình đã phát điên ngay lập tức, bà ta cố gắng đặp đi những chiếc gương xung quanh, nhưng càng đạp những mảnh vỡ hiện lên cái dáng vẻ ghê rợn đó càng nhiều. Hệt cái nhân cách bà ta! Từ giờ Thẩm Uyển Đình biến mất khỏi trên thế giới, chỉ còn một bà điên với dáng vẻ kinh khủng. “Đây là bản tin thời sự sáng nay, những vụ việc bê bối vừa qua đã được pháp luật phanh phui. Bị cáo Thẩm Uyển Đình cho biết phạm tội chiếm đoạt tài sản và có hình vi hành hung chống đối xã hội đã bị bắt. Bị cáo có dấu hiệu bị bệnh thần kinh, đã được khám và chứng nhận hiện đang giam giữ tại bệnh viện H. Phía cảnh sát đang điều tra những người liên quan..” Thẩm Gia Kỳ ăn mì trong tiệm đồ ăn nhanh, nghe thấy tên mẹ mình xuất hiện trên bản tin thời sự liền hoảng, ly mì trên tay cũng vì thế mà rơi xuống đất. “Mẹ?” Gia Kỳ nghi vấn hỏi. Sau đó cô ta gấp gáp chạy khỏi đó, mau chóng lấy điện thoại ra liên lạc với Cẩm Tú: “Mau, mau bắt máy...làm gì mà không chịu bắt máy cơ chứ! Bên khác Cẩm Tú nhàn nhã cầm ly rượu vang đỏ trên tay nhấm nháp, cô ta cũng vừa xem được bản tin. Cảm xúc căm hận càng ngày dâng cao, Cẩm “An Khánh San! Tôi coi cô còn hạnh phúc được bao lâu?”