Chương 11

一杯二锅头
Cập nhật:
Bên tai vang lên thanh âm máy móc lộc cà lộc cộc. Tôi không nhịn được bịt tai lại, sau đó tiếng thông báo điện tử vô cảm lại vang lên: "Khắc phục tình huống bất thường chưa x/á/c định." "Đẩy nhanh thời gian, màn đêm buông xuống." Bầu trời còn đang nắng chói chang đột nhiên chợt tối sầm lại, xung quanh bỗng nổi lên gió lớn. Tiểu Tuyết rùng mình một cái, tôi ngồi xổm xuống ôm lấy đôi vai con bé. Màn đêm đột nhiên kéo đến thay thế cho thời gian vốn dĩ là ban ngày, bóng tối bao trùm khắp nơi nơi. Trăng tròn màu đỏ nhô lên trên bầu trời, xung quanh ngay cả một ngôi sao cũng không thấy. "Thông báo nhiệm vụ mới: Ném khăn tay. Ném khăn tay là trò chơi dân gian vô cùng phù hợp với các bạn nhỏ, có thể bồi dưỡng kỹ năng ứng biến và năng lực xã giao, bạn và giáo viên đời sống hãy hướng dẫn các bạn nhỏ chơi ném khăn tay." "Nhắc nhở: Nhiệm vụ này có tính ràng buộc, nhất định phải hoàn thành, tuy nhiên không hạn chế về thời gian." Vẻ mặt Tiểu Tuyết trong vòng tay tôi đột nhiên trở nên đờ đẫn, con bé rời khỏi tôi, bước về phía sân chơi. Tiểu Lương cũng bước về phía chiếc sân. Đôi mắt của hai đứa trẻ đều ánh lên màu đỏ dị thường. Tôi và Lưu Nhị Tráng bước theo sau hai đứa. Lũ trẻ xếp thành một vòng tròn trong sân, vẻ mặt ngơ ngác, ngồi im chẳng động đậy gì. Lưu Nhị Tráng hạ giọng nói nhỏ: "Phải cẩn thận đó.” Chúng tôi ngồi vào hai chỗ còn trống trong vòng tròn. Lũ trẻ bắt đầu ngân nga bài hát "Ném khăn tay”. “Ném, ném, ném khăn tay. Nhẹ nhẹ nhàng nhàng đặt phía sau bạn nhỏ. Mọi người đừng nói cho cậu ta. Nhanh nhanh nhanh bắt lấy cậu ta nào. Nhanh nhanh nhanh bắt lấy cậu ta nào Ném, ném, ném khăn tay.” “Ném, ném, ném khăn tay. Nhẹ nhẹ nhàng nhàng đặt phía sau bạn nhỏ. Mọi người đừng nói cho cậu ta. Nhanh nhanh nhanh bắt lấy cậu ta nào. Nhanh nhanh nhanh bắt lấy cậu ta nào Ném, ném, ném khăn tay.” “Ném, ném, ném khăn tay. Nhẹ nhẹ nhàng nhàng đặt phía sau bạn nhỏ. Mọi người đừng nói cho cậu ta. Nhanh nhanh nhanh bắt lấy cậu ta nào. Nhanh nhanh nhanh bắt lấy cậu ta nào Ném, ném, ném khăn tay.” Tới khi bài hát vang lên đến lần thứ ba vẫn không có ai động đậy. Trò ném khăn tay này không phải sẽ có một bạn nhặt chiếc khăn ở sau lưng rồi di chuyển thành vòng tròn sao? Điều này rõ ràng không hợp lý. Tôi gọi tên Tiểu Tuyết ở bên cạnh, nhưng Tiểu Tuyết chẳng có bất kỳ phản ứng nào. Chẳng còn cách nào khác, tôi đành niệm kinh Kim Cương. "Dùng pháp thuật đấu với pháp thuật." "Lần đầu thấy có người niệm kinh trong phó bản kinh dị đó." "Niệm kinh mà có tác dụng thì còn cần đến búa tạ làm quái gì." Tiếng hát nhỏ dần. Tiểu Tuyết dường như đã tỉnh lại, kéo tay áo tôi hỏi: "Viện trưởng, chúng con đã hát mấy lần rồi?” Tôi không nhớ rõ lắm: "Ba bốn lần gì đó.” Tiểu Tuyết hét to một tiếng: "Nó vẫn cứ chui ra.” Tôi vừa định nói với Tiểu Tuyết cứ gào lên như vậy không giống thục nữ chút nào. Sau lưng bỗng vang lên tiếng "he he he”. Tôi quay đầu lại, nhìn thấy đằng sau xuất hiện một sinh vật khổng lồ có hình dáng giống như em bé đang bò, trên bụng hãy còn treo một sợi dây rốn. Gọi nó là em bé nhưng cả tôi và Lưu Nhị Tráng gộp lại hãy còn chưa bằng. Toàn thân màu tím, vai rộng thân m/ập, bốn chi gắn vào vai. “Anh trai, chị gái, mọi người làm nhiệm vụ như vậy đó hả, sao có thể để cho bọn họ còn sống vậy, he he.” Quái vật khổng lồ há to miệng, nhe ra hàm răng sắc nhọn lởm chởm. Tiểu Tuyết đứng dậy chắn trước mặt tôi: "Mày đừng qua đây.” Quái vật khổng lồ vẫn lầm lũi bò đến, vươn một cánh tay ra tấn công tôi. Tiểu Tuyết dùng tóc quấn ch/ặt lấy cánh tay ấy. Quái vật khổng lồ tiếp tục dùng mấy cánh tay còn lại giơ về phía tôi. Tiểu Lượng và Tiểu Khang cũng tới đây, ba đứa nhỏ che chắn mấy cánh tay đang vươn tới của quái vật. Thế nhưng đứng trước đứa bé khổng lồ này, chúng tôi chỉ là hạt cát trên sa mạc. “He he, anh à, chị à, các người có thể ngăn cản được ta sao? Các người đều quên rồi à, ta mới là đứa trẻ mà phụ thân yêu thương nhất.” Mấy đứa nhỏ nghiến răng nghiến lợi, một bước cũng không lùi. Ông trời ơi! Tôi đã rơi vào cảnh ngộ phải để trẻ em bảo vệ từ khi nào vậy? Tôi còn là viện trưởng của mấy đứa nhóc này đó. Lưu Nhị Tráng nhân cơ hội này từ phía sau bỏ chạy. "Tráng ca đang làm gì vậy?" "Người đàn ông vẫn luôn chính trực ngay thẳng như Tráng ca thế mà lại bỏ chạy rồi." "Như vậy chẳng khoa học chút nào, Tráng ca của tôi không thể hèn nhát như vậy được." Tôi thở dài, nghẹn ngào nói: "Bé con à, con tên là gì vậy? Có phải con không có tên không?” Tên của quái vật khổng lồ này không hề hiện lên trong đầu tôi, có lẽ không có ai đặt tên cho nó. Quái vật lắc đầu: "Chớ đừng có dùng cái giọng điệu này để dỗ ta, ta không nghe đâu.” Tôi tiếp tục dịu dàng nói: "Viện trưởng có thể đặt tên cho con không? Gọi con là An An có được không nào?” “An An này, đây là lần đầu tiên viện trưởng gặp con, chưa kịp chuẩn bị quà gặp mặt, chỉ có thể hát cho con nghe vậy.” “Ngủ đi, ngủ đi nào, em bé ngoan của mẹ. Hai bàn tay của mẹ nhè nhẹ vỗ về con. Cái nôi đu đưa con, mau mau ngủ ngon nào. Đêm khuya đã yên tĩnh, chăn ấm áp biết bao. Ngủ đi, ngủ đi nào, em bé ngoan của mẹ. Mẹ yêu bé con nhiều, mẹ thương biết bao nhiêu. Một bó hoa bách hợp, thêm một bó hoa hồng. Đợi khi con thức dậy, mẹ tặng cả cho con.” Tiểu Tuyết dẫn dắt mấy đứa nhỏ cùng tôi hát ru. Quái vật khổng lồ ngáp một cái, sau đó đưa một cánh tay lên lau lên mặt. “Oa oa, oa oa.” Nó bỗng phát ra tiếng khóc, khóe mắt thế nhưng còn rơm rớm một giọt lệ màu đỏ. Tôi dang rộng vòng tay, dáng vẻ vô cùng chân thành nói: “An An à, con có muốn nằm trong vòng tay mẹ bú sữa không nào?” Lúc này Lưu Nhị Tráng đã chạy tới, trên mặt hãy còn vết bùn đất, đưa cho tôi xô sữa vừa mới vắt từ trên người con bò cái ở sau vườn. "Mắc cười ch*t mất, mọi người không biết đấy thôi, vừa nãy Tráng ca còn đ/á/nh nhau với con bò cái đó." "Tráng vừa mới trình diễn một trận Waterloo(*), bị bò cái giẫm đạp dưới chân." (*) trận Waterloo được mệnh danh là trận chiến kịch tính mà bạn chưa bao giờ gặp trong cuộc đời. "Tráng ca – người chơi phó bản kinh dị cao cấp đã bại dưới chân một con bò nhà." Quái vật khổng lồ dùng chân và tay bò qua đây, liếm sữa ở trong xô. Tôi vuốt ve đầu nó: "An An ngoan quá, mẹ ở đây này.” Quái vật đã uống kha khá rồi, vẻ mặt ngơ ngác mơ hồ nói: "Mẹ?” “Mẹ, mẹ, mẹ, mẹ ơi.” Quái vật khổng lồ dùng bốn cánh tay ôm lấy tôi ném lên trên, Tiểu Tuyết dùng mái tóc dài của mình đỡ lấy tôi. Bạn nhỏ An An kia uống xong sữa bèn lăn ra ngủ rồi. "Chỉ thế thôi?" "Đây chính là phương pháp thuần hóa quái thú trong truyền thuyết á hả?" "Tôi phát hiện viện trưởng rất giỏi trong việc thuần hóa mọi loại sinh vật, từ mấy đứa nhóc cho đến Tráng ca, còn có trẻ sơ sinh" "Haiz! Có chút không nỡ thấy người mới phải ch*t, nhưng đây vốn là phó bản chắc chắn phải ch*t mà." "Tại sao thế? Giải đáp hộ với." "Ngài ấy sắp quay lại rồi." "Ai sắp quay lại cơ?"