Chương 12
Tôi vừa định nói với Tiểu Tuyết cứ gào lên như vậy không giống thục nữ chút nào.
Sau lưng bỗng vang lên tiếng "he he he”.
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy đằng sau xuất hiện một sinh vật khổng lồ có hình dáng giống như em bé đang bò, trên bụng hãy còn treo một sợi dây rốn.
Gọi nó là em bé nhưng cả tôi và Lưu Nhị Tráng gộp lại hãy còn chưa bằng.
Toàn thân màu tím, vai rộng thân m/ập, bốn chi gắn vào vai.
“Anh trai, chị gái, mọi người làm nhiệm vụ như vậy đó hả, sao có thể để cho bọn họ còn sống vậy, he he.”
Quái vật khổng lồ há to miệng, nhe ra hàm răng sắc nhọn lởm chởm.
Tiểu Tuyết đứng dậy chắn trước mặt tôi: "Mày đừng qua đây.”
Quái vật khổng lồ vẫn lầm lũi bò đến, vươn một cánh tay ra tấn công tôi.
Tiểu Tuyết dùng tóc quấn ch/ặt lấy cánh tay ấy.
Quái vật khổng lồ tiếp tục dùng mấy cánh tay còn lại giơ về phía tôi.
Tiểu Lượng và Tiểu Khang cũng tới đây, ba đứa nhỏ che chắn mấy cánh tay đang vươn tới của quái vật.
Thế nhưng đứng trước đứa bé khổng lồ này, chúng tôi chỉ là hạt cát trên sa mạc.
“He he, anh à, chị à, các người có thể ngăn cản được ta sao? Các người đều quên rồi à, ta mới là đứa trẻ mà phụ thân yêu thương nhất.”
Mấy đứa nhỏ nghiến răng nghiến lợi, một bước cũng không lùi.
Ông trời ơi!
Tôi đã rơi vào cảnh ngộ phải để trẻ em bảo vệ từ khi nào vậy?
Tôi còn là viện trưởng của mấy đứa nhóc này đó.
Lưu Nhị Tráng nhân cơ hội này từ phía sau bỏ chạy.
"Tráng ca đang làm gì vậy?"
"Người đàn ông vẫn luôn chính trực ngay thẳng như Tráng ca thế mà lại bỏ chạy rồi."
"Như vậy chẳng khoa học chút nào, Tráng ca của tôi không thể hèn nhát như vậy được."
Tôi thở dài, nghẹn ngào nói: "Bé con à, con tên là gì vậy? Có phải con không có tên không?”
Tên của quái vật khổng lồ này không hề hiện lên trong đầu tôi, có lẽ không có ai đặt tên cho nó.
Quái vật lắc đầu: "Chớ đừng có dùng cái giọng điệu này để dỗ ta, ta không nghe đâu.”
Tôi tiếp tục dịu dàng nói: "Viện trưởng có thể đặt tên cho con không? Gọi con là An An có được không nào?”
“An An này, đây là lần đầu tiên viện trưởng gặp con, chưa kịp chuẩn bị quà gặp mặt, chỉ có thể hát cho con nghe vậy.”
“Ngủ đi, ngủ đi nào, em bé ngoan của mẹ.
Hai bàn tay của mẹ nhè nhẹ vỗ về con.
Cái nôi đu đưa con, mau mau ngủ ngon nào.
Đêm khuya đã yên tĩnh, chăn ấm áp biết bao.
Ngủ đi, ngủ đi nào, em bé ngoan của mẹ.
Mẹ yêu bé con nhiều, mẹ thương biết bao nhiêu.
Một bó hoa bách hợp, thêm một bó hoa hồng.
Đợi khi con thức dậy, mẹ tặng cả cho con.”
Tiểu Tuyết dẫn dắt mấy đứa nhỏ cùng tôi hát ru.
Quái vật khổng lồ ngáp một cái, sau đó đưa một cánh tay lên lau lên mặt.
“Oa oa, oa oa.”
Nó bỗng phát ra tiếng khóc, khóe mắt thế nhưng còn rơm rớm một giọt lệ màu đỏ.
Tôi dang rộng vòng tay, dáng vẻ vô cùng chân thành nói:
“An An à, con có muốn nằm trong vòng tay mẹ bú sữa không nào?”
Lúc này Lưu Nhị Tráng đã chạy tới, trên mặt hãy còn vết bùn đất, đưa cho tôi xô sữa vừa mới vắt từ trên người con bò cái ở sau vườn.
"Mắc cười ch*t mất, mọi người không biết đấy thôi, vừa nãy Tráng ca còn đ/á/nh nhau với con bò cái đó."
"Tráng vừa mới trình diễn một trận Waterloo(*), bị bò cái giẫm đạp dưới chân."
(*) trận Waterloo được mệnh danh là trận chiến kịch tính mà bạn chưa bao giờ gặp trong cuộc đời.
"Tráng ca – người chơi phó bản kinh dị cao cấp đã bại dưới chân một con bò nhà."
Quái vật khổng lồ dùng chân và tay bò qua đây, liếm sữa ở trong xô.
Tôi vuốt ve đầu nó: "An An ngoan quá, mẹ ở đây này.”
Quái vật đã uống kha khá rồi, vẻ mặt ngơ ngác mơ hồ nói: "Mẹ?”
“Mẹ, mẹ, mẹ, mẹ ơi.”
Quái vật khổng lồ dùng bốn cánh tay ôm lấy tôi ném lên trên, Tiểu Tuyết dùng mái tóc dài của mình đỡ lấy tôi.
Bạn nhỏ An An kia uống xong sữa bèn lăn ra ngủ rồi.
"Chỉ thế thôi?"
"Đây chính là phương pháp thuần hóa quái thú trong truyền thuyết á hả?"
"Tôi phát hiện viện trưởng rất giỏi trong việc thuần hóa mọi loại sinh vật, từ mấy đứa nhóc cho đến Tráng ca, còn có trẻ sơ sinh"
"Haiz! Có chút không nỡ thấy người mới phải ch*t, nhưng đây vốn là phó bản chắc chắn phải ch*t mà."
"Tại sao thế? Giải đáp hộ với."
"Ngài ấy sắp quay lại rồi."
"Ai sắp quay lại cơ?"