Chương 5

一杯二锅头
Cập nhật:
Ăn cơm xong, giáo viên đời sống đi rửa bát. Tôi đưa các bạn nhỏ lên lớp học bài, sau khi giao lũ nhóc cho giáo viên giảng dạy, cuối cùng tôi cũng có thể về văn phòng nghỉ ngơi một lúc. Trong văn phòng treo một bức ảnh tập thể của bọn trẻ, thế nhưng biểu cảm trên mặt bọn chúng lại trống rỗng vô h/ồn. Bên dưới bức ảnh chồng chất rất nhiều hộp giấy và dụng cụ dạy học. Đống hộp giấy này chất ở đây có hơi lãng phí. Thôi được rồi, để tôi ra tay biến rác thành vàng vậy. Tôi nhặt mấy hộp giấy lên, bắt đầu dùng chúng để làm mô hình Ultraman. "Cho hỏi đây là một phần của nhiệm vụ phải không?" "Cô ta vậy mà còn ngồi làm mô hình Ultraman, không phải có bệ/nh gì đó chứ?" "Nhạt nhẽo vãi chưởng, chẳng thà tôi đi xem Tráng ca rửa bát còn hơn." "Ha ha ha, tôi vừa đi xem rồi, Tráng ca đ/á/nh vỡ bát đĩa, sau đó liền bị ông chú ở nhà ăn rượt theo đuổi gi*t, anh ấy bèn móc con d/ao ra xử ông ta luôn." Màn hình bình luận đột nhiên im lặng: "Tráng ca ch/ém ông chú ở nhà ăn rồi sao?" "Một khúc mặc niệm dành cho Tráng ca và người chơi mới." "Sao lại thế?" "NPC(2) ông chú ở nhà ăn này mỗi ngày đều được cập nhật một lần, không có ông ấy sẽ chẳng có cơm mà ăn, buổi tối đám nhãi q/uỷ này thế nào cũng nổi đi/ên lên" (2) NPC: Non-playable character, tức những nhân vật trong game mà người chơi không thể điều khiển được, đã được thiết lập sẵn theo chương trình của trò chơi. Tôi đương nhiên không biết chuyện giáo viên đời sống dưới quyền của mình đã "xử đẹp" ông chú phụ trách nhà ăn duy nhất của trại trẻ mồ côi Ấm Áp. Tuy nhiên tôi đã nghe thấy một âm thanh cực lớn phát ra từ trong lớp học. Tôi vừa bước đến cửa lớp thì thấy kính trên cánh cửa đã vỡ tan. Nằm lăn lóc trong đống kính vỡ là một cái đầu. Giáo viên dạy học bình tĩnh tiếp tục giảng bài, tôi bước đến bên chỗ mảnh vỡ, nhặt cái đầu lên. Lũ trẻ đều xoay đầu nhìn về phía tôi, thân mình vẫn thẳng tắp đối diện với chiếc bảng đen. Một cái x/á/c không đầu từ trong lớp học chạy ra. Đôi mắt trên cái đầu trong tay tôi mở ra, con ngươi đảo một vòng, cuối cùng nhìn chằm chằm vào mặt tôi. "Ôi ôi ôi! Sợ quá đi mất." "Tố chất tâm lý của người chơi mới mạnh thật đấy." "Vẫn ổn, vẫn ổn, cũng chỉ là một màn kịch nhỏ thôi. Nhưng mà lúc trước xem phó bản này làm gì có tình tiết như vậy nhỉ." "Người chơi lúc trước ai nấy đều ngồi im trong văn phòng cẩn thận tìm ki/ếm các kiểu manh mối để duy trì mạng sống." Cái x/á/c kia đón lấy cái đầu trên tay tôi, đặt lên cái cổ của mình, chuẩn bị trở về chỗ ngồi. Tôi ngăn cậu bé lại, hỏi nó: “Tiểu Lượng, đầu của trò sao lại ở ngoài lớp học vậy? Có phải trò làm vỡ kính cửa không?” Tiểu Lượng mặt mày vô cảm nhìn con đường phía trước, con mắt chẳng buồn chớp lấy một cái.