Chương 10

Tống Xung Xung
Cập nhật:
10. Tôi định âm thầm kéo balo về. Nhưng nó lại bị ai đó hung hăng dùng tay ấn ch/ặt, tựa như vận mệnh đang bị trêu đùa của tôi vậy… “Trùng hợp quá, anh trai “Bắt đầu đi”... à không phải, là bạn Ninh Nguyên mới đúng chứ!” Trên mặt Ninh Nguyên vẫn giữ nguyên nụ cười lịch sự kiểu mẫu, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh tôi. Cậu hòa nhã đẩy balo đến trước mặt tôi. “Bạn Bạch Ảnh, nếu như cậu không cho tôi một lời giải thích hợp lý, tôi không ngại bắt cậu biểu diễn lại trò bịp bợm của cậu ngay giữa lớp học đâu.” Tôi thử thuyết phục hệ thống. “Cuốn sách này của chúng ta tiêu chuẩn rộng thế cơ à? Xuất bản mà cứ *bíp *bíp *bíp thế ảnh hưởng không tốt đến mọi người đâu.” Hệ thống lạnh lùng thúc giục, còn không quên trừ hai điểm của tôi. Tôi hít sâu một hơi. “Bạn Ninh Nguyên, bạn chắc chắn muốn thế thật chứ?” Cậu ta cười như không cười nhìn tôi. “Chắc chắn.” Tôi chỉ đành cam chịu số phận, rút ra hai tờ khăn giấy rồi chui xuống gầm bàn. Ninh Nguyên dường như không ngờ tôi sẽ ra tay với cậu ta ngay tại lớp học thật. Hai chân cậu ta lập tức kẹp ch/ặt, khuôn mặt hồ ly tinh xảo, cao quý cũng cứng đờ. “Bạch Ảnh, đừng có làm mấy chuyện bậy bạ, mau đứng dậy.” Tôi buồn bã ngồi xổm dưới gầm bàn, may mà bàn học của trường cũng khá to. “Cậu đừng vội, hai phút là xong ấy mà, đảm bảo cậu sẽ hài lòng.” Ninh Nguyên sốt ruột ấn ch/ặt vai tôi! Hoàn toàn không cho tôi cựa quậy. “Có gì thì ngồi lên đây rồi nói! Hai phút chắc chắn là không thể nào!” Tôi vung vẩy tờ khăn ướt trong tay. “Hai phút là đủ rồi! Nhiều nhất là hai phút!” Chắc là do giọng điệu kiên quyết của tôi đã thuyết phục được Ninh Nguyên. Vào thời khắc tay cậu ta hơi hơi thả lỏng, tôi dũng mãnh cầm khăn ướt ấn lên giày cậu ta, chà chà hai cái. Tôi ngẩng đầu thấy ánh mắt cậu ta đã sốc đến mức sắp h/ồn lìa khỏi x/á/c… E thẹn cười một cái. “Tuyệt kỹ gia truyền, chiêu lau giày hạng nhất, cậu đã nhìn rõ chưa”