Chương 12

Tống Xung Xung
Cập nhật:
12. Thông qua sự phân tích của tôi, tình hình hiện tại trong mắt Sầm Lan có lẽ là, mắt tôi đỏ hoe rưng rưng (do bị đ/ập vào bàn) ngồi xổm dưới gầm bàn trước mặt Ninh Nguyên, trong tay còn cầm một tờ khăn ướt đã bẩn (do m/a sát với mặt đất)... Tôi trầm tư một giây, quyết đoán ôm lấy eo Sầm Lan. “Cục cưng, không cần phải áy náy uất ức vì em đâu, em làm thêm chỉ để góp phần xây dựng cho tình yêu của đôi ta mà thôi! Biểu cảm trên khuôn mặt siêu cấp đẹp trai của Sầm Lan chuyển từ gi/ận dữ sang đờ ra rồi lại biến thành ngờ vực. “Thật đấy!” - Giọng điệu của tôi cực kỳ kiên định. “Em cúi xuống đ/á/nh giày một lần là có thể m/ua cho anh một bông hoa tươi, dỗ anh vui vẻ, tiết kiệm nhiều hơn một chút thì có thể m/ua quần áo và giày đ/á bóng mới cho anh rồi.” “Cục cưng à ~ I love you! Em cũng chỉ muốn tốt cho anh thôi mà cục cưng ~ Cục cưng ~ Anh phải hiểu cho em chứ cục cưng ~” Từng tiếng “cục cưng” của tôi khiến tai anh nhuộm đỏ. Anh bịt miệng tôi lại. “Nhỏ tiếng thôi, khu vực công cộng em chú ý chút.” Tôi âm thầm cười híp cả mắt. “Cục cưng ~ Chân em tê qua, anh bế em đứng lên được không dọ ~” Chiêu làm nũng thất bại. Tôi bị Sầm Lan nắm mũ đặt lên cái ghế bên cạnh. Cái mũ áo hoodie trước sau gì cũng bị anh xoắn nát cho mà xem. “Lần sau không được lau giày cho người khác nữa.” Sầm Lan cảnh cáo véo véo mặt tôi. “Lần này, bỏ qua cho em đấy.” Tôi nhận lấy cốc trà sữa nóng anh đưa. Gật đầu như gà con mổ thóc. Đợi Sầm Lan đi xa rồi, một tiếng “Cục cưng ~” quái gở chợt vang lên bên tai tôi. Ninh Nguyên kéo mũ áo tôi: “Hôm qua còn gọi tôi là anh ơi cơ mà, sao nay cậu lại có thêm một cục cưng thế này?” Tôi lời lẽ đanh thép: “Điều đó chỉ có thể chứng tỏ, hai người đều rất đẹp trai.”