5. Giọng điện tử vang lên: "Trời đã tối, mời các người chơi trở lại phòng của mình." Hai mắt La Tiểu Lam sưng vù, cười lạnh một tiếng: "Trở lại cái ch*t ti/ệt, ta cứ ở chỗ này đó, mi có thể làm gì ta." Giọng điện tử: "Nếu như có người chơi vi phạm quy tắc trò chơi, tất cả người chơi cũng sẽ trực tiếp ch*t." Dương Tường vội vàng đi tới, khuyên: "Tiểu Lam, em nghe lời đi, vì mọi người, ngoan ngoãn vào trong phòng đi." La Tiểu Lam xoa mắt, gật đầu một cái, lê bước chân vào phòng. Diệp Thành Âm đi tới cửa phòng của mình, nhìn sang bên trái, vừa vặn đối mặt cùng Chân Tồn. Ánh mắt Diệp Thành Âm có chút mệt mỏi, tầm mắt không dừng lại quá lâu. Cậu đẩy cửa ra, nghe Chân Tồn ở sau lưng thấp giọng nói: "Cậu sẽ sống tiếp." Tối thứ hai, ba tên sói tập họp ở trong phòng tròn, trên mặt phủ đầy vẻ ch*t chóc nặng nề. Không có ai nghĩ tới trò chơi đi/ên rồ này sẽ thật sự đoạt đi tính mạng của đồng nghiệp, cũng không có ai kỳ vọng tuổi còn trẻ lại bị ch/ôn vùi không rõ ràng ở bữa tiệc khát m/áu này. Ba người không tiếng động giằng co, lâm vào khốn cảnh tuyệt vọng. Dương Tường nghĩ ngợi hồi lâu, đ/á/nh vỡ bế tắc: "Chúng ta không sai, chúng ta chỉ muốn sống sót thôi. Nếu không liền gi*t số 2 Diệp Thành Âm đi." Chân Tồn nheo mắt, nghiêm nghị nói: "Không được!" Dương Tường: "Tại sao?" Chân Tồn cố gắng trấn định, nói: "Chúng ta muốn lấy được thắng lợi, phải gi*t ch*t thần linh. Diệp Thành Âm mới vừa rồi phát biểu tất cả cũng chỉ cơ bản là phân tích suy luận, nói rõ bản thân cậu ta không có bất kỳ chức năng gì, gi*t thôn dân không bằng đi gi*t thần linh." Trương Văn Hân phụ họa nói: "Nói có lý. Tôi cảm thấy số 9 Hà Tiểu Giang hành động rất tự tin, giống như là thần linh." Chân Tồn chỉ mong tranh thủ tìm một người ch*t thế cho Diệp Thành Âm, liền vội vàng nói: "Tôi đồng ý, hắn giống như là có lá bài chức năng." Dương Tường gật đầu một cái, nói: "Vậy thì gi*t hắn đi. Ngoài ra, Trương Văn Hân, cô mới vừa rồi phát biểu suýt nữa bại lộ thân phận, ván này phải ẩn nấp cho kỹ." Trương Văn Hân gật gật đầu, nói giọng khàn khàn: "Tôi muốn sống." Dương Tường cho Trương Văn Hân một cái ôm khích lệ, gật đầu về phía Chân Tồn, nói: "Chúng ta phải thắng, chúng ta phải sống rời khỏi cái nơi q/uỷ quái này." Hắn ngẩng đầu lên nói: "Gi*t số 9 Hà Tiểu Giang." Trời đã sáng, khi Chân Tồn đi vào phòng khách phát hiện th* th/ể trong cửa số 12 bốc hơi tại chỗ. Anh nói: "Có người đã đến đây trong lúc chúng ta ở trong phòng, chuyển bọn họ đi, mọi người không nên làm ầm lên, không nên kích động." Mọi người đã sớm ch*t lặng đối với mấy chuyện kỳ quái này, cũng không quan tâm tình huống khác trừ bản thân mình, ngoan ngoãn ngồi trên ghế giữa phòng khách, như những tượng gỗ cứng ngắc, có thể sự hoảng lo/ạn của bọn họ. Chân Tồn thấy sắc mặt Diệp Thành Âm tái nhợt, lông mi kịch liệt r/un r/ẩy, đưa tay ra cầm lấy ngón tay cậu, hỏi: "Không sao chứ?" Diệp Thành Âm cắn môi dưới, nói: "Không sao." Sau đó ánh mắt lại như đ/ao bay tới: "Anh quản tôi làm gì, anh quản tốt chính anh đi. Tôi thấy ấn đường anh biến thành màu đen, nhất định có tai ương đẫm m/áu." Chân Tồn lạnh nhạt tiếp lời: "Ai bảo tôi họ Chân." Diệp Thành Âm không ngờ tới anh cũng chơi trò lặp lại, có chút bất ngờ không kịp đề phòng, khẽ cười một cái. Chân Tồn nghĩ, cười rồi là tốt. Diệp Thành Âm đột nhiên nói: "Cái ghế này chất lượng không tệ, sản xuất Kyushu Nhật Bản, tôi muốn đi Kyushu chơi." Chân Tồn đáp: "Chờ đến khi cậu đi ra ngoài, muốn đi nơi nào thì đi nơi đó." Lúc này giọng điện tử vang lên: "Người chơi tối hôm qua t/ử vo/ng là số 9 Hà Tiểu Giang." Mọi người bỗng nhiên hít khí, chỉ thấy Hà Tiểu Giang chấp nhận tựa lưng vào ghế ngồi nhắm hai mắt lại, một hồi lâu sau lồng ng/ực dừng phập phồng, an tường yên lặng. La Tiểu Lam đỏ bừng hốc mắt, một chuỗi nước mắt rơi xuống, cố gắng cắn tay mình không để cho mình khóc thành tiếng. Giọng điện tử: "Mời cảnh sát trưởng lựa chọn bắt đầu phát biểu từ bên trái hay là bên phải người ch*t." Diệp Thành Âm: "Bên trái người ch*t." Giọng điện tử: "Mời số 10 Trương Văn Hân phát biểu." Trên mặt Trương Văn Hân sụp đổ, nhẹ giọng nói: "Tôi là người tốt, vòng trước bởi vì bản thân là người tốt, nên nhẹ dạ tin số 4 Ngô Tân Vân là tiên tri. Tôi không quá rành chơi trò chơi này, nhưng tôi cảm thấy số 9 Hà Tiểu Giang, là một thần linh. Qua." Giọng điện tử: "Mời số 1 Chân Tồn phát biểu." Thanh âm Chân Tồn trầm ổn tỉnh táo: "Tôi là người tốt, sở dĩ vòng vừa rồi không bỏ phiếu bởi vì số 2 và số 4 nói đều có lý. Qua." Giọng điện tử: "Mời số 2 Diệp Thành Âm phát biểu." Diệp Thành Âm hít sâu một hơi, nói: "Tôi trước tiên phê bình hai vị phát biểu phía trước. Hành động của số 10 Trương Văn Hân ở vòng thứ nhất giống như sói, ở vòng này tôi giải thích cũng không phải là rất có sức thuyết phục, hơn nữa câu nói của cô về Hà Tiểu Giang cảm giác giống như đang tìm thần linh, Trương Văn Hân ở trong lòng tôi là sói. Số 1 Chân Tồn vẫn luôn mang tâm tính người tốt. Một vòng này tiên tri phải báo ra thông tin kiểm tra. Qua." Giọng điện tử: "Mời số 3 Vương Diễn phát biểu." Vương diễn nói: "Không có tin tức, nghe số 2 cảnh sát trưởng." Giọng điện tử: "Mời 5 số La Tiểu Lam phát biểu." La Tiểu Lam buồn bã nói: "Tôi là thôn dân, không có lời để nói, gi*t người phải đền mạng. Qua." Giọng điện tử: "Mời số 6 Dương Tường phát biểu." Dương Tường: "Đừng nói cái gì gi*t người đền mạng, mọi người ai cũng muốn sống rời đi. Những thứ khác tôi không biết, tôi là thôn dân. Qua." Giọng điện tử: "Mời số 7 Lưu Khải phát biểu." Lưu Khải nhìn Dương Tường một cái, nói: "Tôi là tiên tri. Buổi tối đầu tiên kiểm tra ra số 2 Diệp Thành Âm là người tốt, tối thứ hai kiểm tra ra số 6 Dương Tường là sói." Dương Tường trợn to hai mắt, run cầm cập. Lưu Khải nói tiếp: "Tôi vòng thứ nhất không bỏ phiếu cho Ngô Tân Vân, là bởi vì tôi mới thật sự là tiên tri. La Tiểu Lam, Ngô Tân Vân chính là sói gi*t người thì phải đền mạng trong miệng cô, cô còn muốn chủ trì công đạo cho cô ta sao?" Huyết sắc trên mặt La Tiểu Lam mất hết, r/un r/ẩy bưng kín mặt. Giọng điện tử: "Cảnh sát trưởng mời bỏ phiếu biểu quyết." Diệp Thành Âm cố gắng áp chế kinh hoảng trong thanh âm: "Bỏ phiếu số 6." Giọng điện tử: "Mời các vị người chơi bỏ phiếu biểu quyết." Dương Tường tuyệt vọng kêu khóc: "Đừng bỏ phiếu tôi, van cầu các người, con gái tôi mới có hai tuổi, ít nhất để cho tôi nhìn nó lớn lên đi..." Giọng điện tử: "Số 2 Diệp Thành Âm, số 7 Lưu Khải bỏ phiếu cho số 6 Dương Tường, các người chơi còn lại không bỏ phiếu. Người chơi số 6 bị loại." Tiếng cuồ/ng lo/ạn gào khóc của Dương Tường hơi ngừng, người lệch một cái trượt xuống đất. La Tiểu Lam gi/ật mình lóc cóc đi tới, hai đầu gối "Ầm" một tiếng quỳ xuống đất, yếu ớt gọi một câu: "Thầy..." Đối với La Tiểu Lam mà nói, Dương Tường là người tốt biết bao nhiêu, là người khoan hậu nhân từ thế gian hiếm thấy. Năm đầu tiên La Tiểu Lam vừa mới nhậm chức có chút vụng về, cẩu thả, luôn bị những người khác trong phòng làm việc chỉ trích, duy chỉ có Dương Tường cười híp mắt giải vây giúp cô: "Tiểu Lam là người nóng tính, hãy cho cô bé thêm thời gian trưởng thành." Tính tình La Tiểu Lam hấp tấp, rất nhiều tiền bối đều tránh không kịp, Dương Tường liền thuận lý thành chương trở thành thầy của La Tiểu Lam, chỉ bảo tận tay quy trình công việc của cô, khích lệ ủng hộ cô. Ngoài công việc cũng là người bạn thân thiết trong cuộc sống của cô, đến giờ nghỉ còn mời cô về nhà ăn cơm. Lần đầu tiên La Tiểu Lam đến nhà Dương Tường, xách theo một giỏ trái cây, dè dặt gõ cửa một cái, Dương Tường và bà xã lập tức ra đón, nhiệt tình mời La Tiểu Lam vào phòng. Con gái Dương tường tên là Dương Điềm Điềm, có một bộ đầu nấm, là một đứa nhỏ rất đáng yêu, thấy La Tiểu Lam liền bổ nhào vào người côc. Ngày La Tiểu Lam lần đầu tiên viếng thăm nhà Dương Tường đó, Dương Điềm Điềm một tuổi cũng là lần đầu tiên tập đi, đã đi một đoạn rất dài trước mặt ba người lớn bọn họ. Dương tường nói: "Tiểu Lam, em thật là ngôi sao may mắn của tôi!" Hà Tiểu Giang nhậm chức sớm hơn hai năm so với La Tiểu Lam, trong ngày thường cứ mãi bắt bẻ cô, b/ắt n/ạt cô, còn sai sử cô bưng trà rót nước pha cà phê. La Tiểu Lam mỗi lần than phiền với Dương Tường, Dương Tường lại nói: "Em đây là không hiểu rồi, ngốc lắm, hắn đây là thích em." La Tiểu Lam tức gi/ận quay đầu bước đi. Mà Hà Tiểu Giang đã rời khỏi nhân thế, vào giờ phút này Dương Tường lại nhắm mắt thật ch/ặt, những lời hoặc khích lệ hoặc đùa giỡn kia lại cũng không thể nói nữa. Nước mắt La Tiểu Lam như thác đổ, nghẹn ngào nói: "Thầy... Em không kiên trì nổi nữa... Thầy tới giúp em một tay..." Chân Tồn có lòng trắc ẩn, chỉ nghe Diệp Thành Âm nói: "Là ai đã đi vào... Tôi phải bắt được tên đứng sau màn." Chân Tồn nói: "Không nên mạo hiểm." Diệp Thành Âm hừ cười một tiếng: "Nói cũng đúng." Chân Tồn dũng cảm không sợ hãi, không ngần ngại bỏ ra cái mạng này. Nhưng lần này anh còn có băn khoăn, từ đáy lòng anh muốn phải bảo vệ một người, cho dù người kia không cùng lập trường với anh, không có cách nào cùng tồn tại, cho dù người kia một giây kế tiếp sẽ rút đ/ao trở mặt với anh, cũng không oán than không hối h/ận. Chân Tồn nghĩ, mình nhất định là yêu quý tài năng, hy vọng mầm non Diệp Thành Âm ưu tú như vậy có thể tiếp tục cống hiến vì xã hội. Không phải là bị trộn lẫn với những thứ tình cảm khác, nhất định không phải.