4. Giọng điện tử: "Người ch*t tối hôm qua là, số 8 Chu Dịch." Chu Dịch "A" một tiếng, cả người oan ức, vỗ bàn đứng lên, tùy tiện nói: "Cũng biết nhằm vào tôi! Phù thủy sao lại không c/ứu..." Lời còn chưa dứt, liền thẳng tắp ngã xuống. Lưu Khải nói: "Cậu đừng diễn nữa, trên đất không lạnh sao?" Vừa nói vừa dùng chân đi đ/á đá cánh tay của hắn. Cánh tay Chu Dịch mềm nhũn rũ xuống. Mọi người k/inh h/oàng biến sắc, lâm vào yên tĩnh q/uỷ dị, sau đó La Tiểu Lam và Ngô Tân Vân không kìm được sợ hãi hét ầm lên. Lưu Khải ngồi xổm xuống lắc lắc bả vai Chu Dịch, kinh sợ nói: "Chu Dịch, Chu Dịch, cậu sao vậy, đừng dọa hù dọa chúng tôi nha!" Diệp Thành Âm vội vàng đi tới, đẩy Lưu Khải ra, ngón tay thăm dò động mạch cảnh của Chu Dịch một cái, sau đó cả người chấn động. "Ch*t rồi." Cậu thấp giọng nói, r/un r/ẩy không ngớt. "Ch*t rồi?" Chân Tồn ngồi xuống dò xét mạch đ/ập của Chu Dịch, quả nhiên đã dừng lại. Chân Tồn như rơi vào hầm băng, kéo cánh tay Diệp Thành Âm lên, chắn ở phía sau mình. Diệp Thành Âm xoay xoay tại chỗ mấy vòng, cố gắng gom góp mảnh vụn rối ren phức tạp trong đầu, rốt cuộc đã tìm ra lời giải đẫm m/áu. La Tiểu Lam nước mắt đầy mặt, sắc mặt tái nhợt hô: "Tại sao có thể như vậy... Nhanh gọi điện thoại cho người đến đi!!!" Ngô Tân Vân đứng yên tại chỗ, hốt hoảng nhìn về phía Trương Văn Hân, đôi mắt người sau trừng lớn, ngơ ngác ngồi tại chỗ. Ngô Tân Vân vừa nhìn về phía Dương Tường đang trợn mắt hốc mồm, rốt cuộc khóc ra thành tiếng: "Tại sao!!! Mau c/ứu chúng ta!!!" Giọng điện tử: "Tiếp theo mời cảnh sát trưởng quyết định bắt đầu phát biểu từ bên trái hay là bên phải người ch*t." Mắt Diệp Thành Âm đỏ bừng, cắn răng m/ắng một câu: "Mẹ nó." Giọng điện tử: "Cảnh sát trưởng không có quyết định, mời tự do phát biểu." Tiếng khóc và tiếng hít khí thay nhau vang lên ở trong không gian bịt kín này, nghe rất rõ ràng, lặp đi lặp lại như đang thăm dò cực hạn sợ hãi sâu trong nội tâm mỗi một người. Hà Tiểu Giang nóng nảy đ/á một cước vào cái ghế, cả gi/ận nói: "Mẹ kiếp! Không người nào mẹ nó muốn phát biểu!" Giọng điện tử: "Như vậy mời các vị biểu quyết ra một vị người chơi để hành trục xuất." Mọi người rơi vào khủng hoảng sâu đậm, sợ rằng những hiểu biết đang treo ở đỉnh đầu họ sẽ tự mình mổ sọ phá n/ão. Diệp Thành Âm phát run càng ngày càng kịch liệt, hai tròng mắt mất tiêu cự, Chân Tồn đ/è nén bất an, ôm bả vai cậu ấn vào trong ng/ực, không ngại phiền phức mà kiên nhẫn nói: "Đừng sợ, không sao, không có chuyện gì..." Lồng ng/ực anh ấm áp, thanh âm trầm ổn, hai cánh tay kiên cố có lực. Diệp Thành Âm rốt cuộc hồi thần, trợn mắt nhìn anh bằng một đôi mắt đỏ hoe: "Anh tránh ra." Tim Chân Tồn trầm xuống, không kiên nhẫn buông cậu ra, chỉ cảm thấy mình tốt bụng lại bị coi thành long lang dạ thú. Giọng điện tử giống như nguyền rủa lấy mạng vang lên lần nữa: "Mời các vị trong vòng ba giây biểu quyết ra người chơi trục xuất, nếu không sẽ trục xuất ngẫu nhiên một người chơi. Ba, hai, một..." "Số 4!" Số 7 Lưu Khải đột nhiên quát khàn cả giọng, "Tôi biểu quyết số 4!" Ngô Tân Vân kinh ngạc nhìn nhìn về phía Lưu Khải, đầy mắt không thể tin, lớn giọng nói: "Tại sao là tôi... Tại sao là tôi..." Giọng điện tử: "Số 7 bỏ phiếu cho số 4, người chơi số 4 bị trục xuất." Theo tiếng nỉ non của tử thần, Ngô Tân Vân đột ngột dừng mọi lời nói, cặp mắt mở to "Ầm" một tiếng ngã trên đất, cần cổ trắng nõn ở trên sàn nhà hiện ra một miệng vết thương đầy m/áu, không tiếng động, hoàn toàn mất đi sự sống. La Tiểu Lam phát ra tiếng thét chói tai như con thú sắp ch*t cuồ/ng lo/ạn bị vây nh/ốt, chợt nhào tới bên cạnh Ngô Tân Vân, nước mắt như mưa rơi trên gương mặt không có chút huyết sắc của cô gái. "Tỉnh lại đi... Ngô Tân Vân... Cậu tỉnh lại đi..." La Tiểu Lam khóc lóc nói, "Ngô Tân Vân cậu đừng dọa tôi mà... Đã nói ngày cậu kết hôn tôi phải làm phù dâu cho cậu mà… Đã nói muốn cùng nhau đi ăn nhà hàng cù lao mới mở ở trung tâm thành phố mà... Ngô Tân Vân... Tôi còn có rất nhiều rất là nhiều chuyện muốn cùng cậu làm mà..." Giọng điện tử: "Mọi người nghỉ ngơi một chút, phòng số mười một là phòng vệ sinh, nửa giờ sau bắt đầu vào buổi đêm kế tiếp." La Tiểu Lam đưa tay lên khép lại đôi mắt của Ngô Tân Vân, dùng sức nháy mắt làm rơi nước mắt trong mắt, tức gi/ận vọt tới trước mặt Lưu Khải, hung hăng cho hắn một bạt tai, cả gi/ận nói: "Anh thật là lòng dạ đ/ộc á/c! Anh là tên tội phạm gi*t người!" Lưu Khải không nhường chút nào, dùng sức đẩy La Tiểu Lam một cái: "Ngô Tân Vân mới là tội phạm gi*t người! Chu Dịch chính là bị cô ta gi*t!" Những người còn lại kinh ngạc đứng tại chỗ nhìn La Tiểu Lam và Lưu Khải xô xô đẩy đẩy. Chân Tồn phản ứng nhanh chóng, quyết định thật nhanh ôm lấy Lưu Khải kéo ra. Hà Tiểu Giang cũng định thần, ngăn cản La Tiểu Lam đang cáu kỉnh. "Được rồi, đừng làm lo/ạn." Chân Tồn tỉnh táo lên tiếng, "Ít nhất trước tiên thu xếp ổn thỏa cho hai người bọn họ đã." Vì vậy Chân Tồn và Hà Tiểu Giang mang Chu Dịch, Vương Diễn và Diệp Thành Âm mang Ngô Tân Vân, bỏ di thể của hai người căn phòng đ/á/nh số 12. Chân Tồn nhìn về phía Diệp Thành Âm, thấy hai tay Diệp Thành Âm nhuộm m/áu tươi của Ngô Tân Vân, thất h/ồn lạc phách ngồi dưới đất, hai cánh tay ôm đầu gối, vùi đầu khẽ run. Chân Tồn đột nhiên có loại xung động muốn xông tới ôm ch/ặt lấy cậu, nhưng nhớ tới vừa rồi mình không kìm hãm được mà ôm lấy người, tim có chút lo/ạn, vì vậy để cho Diệp Thành Âm có thời gian tỉnh táo, tự mình đi vào phòng vệ sinh. Đến khi Chân Tồn rửa tay, trên mặt Diệp Thành Âm đã sớm không có một chút sợ hãi và thần sắc rối lo/ạn nào, thản nhiên như thường đi tới bên cạnh bồn, mở vòi nước, bình tĩnh rửa sạch vết m/áu trên tay, nghiêng đầu nhìn về phía những người bên cạnh, nhướng mày hỏi: "Anh rút được bài sói sao?" Chân Tồn hừ lạnh một tiếng, lòng nói người này thật có thể cậy mạnh: "Tôi rút được lá bài xui xẻo." Diệp Thành Âm khẽ mỉm cười: "Ai bảo anh họ Chân, không ch*t cũng không tệ rồi." Chân Tồn liếc mắt nhìn vẻ kiêu ngạo của Diệp Thành Âm, tựa như nhìn thấy một chú dê nhỏ đang khoác lên mình một lớp da sói diễu võ dương oai be be kêu lớn. Anh bước một bước dài xông lên, tay phải ướt đẫm nắm lấy cằm Diệp Thành Âm, âm lãnh nói: "Tôi thì không ch*t được, nhưng cậu thì không chắc." Diệp Thành Âm bị động tác đầy tính xâm lược của Chân Tồn làm cho sợ hết h/ồn, vành tai đỏ bừng, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh trạng thái, ngạo mạn nói: "Tôi là cảnh sát trưởng, anh cẩn thận một chút cho tôi." Chân Tồn tiến lại gần mặt cậu, gương mặt anh khí mười phần cơ hồ muốn dán lên gương mặt tuấn tú xinh đẹp Diệp Thành Âm, rốt cuộc tìm được tìm thấy sự hốt hoảng không cách nào ngụy trang trong đôi mắt đang cố làm ra vẻ tự nhiên của Diệp Thành Âm. Diệp Thành Âm đẩy Chân Tồn ra, cả gi/ận nói: "Anh tránh ra!" Chân Tồn híp mắt một cái, thấy trên làn da trắng nõn sáng sủa của Diệp Thành Âm in rõ mấy dấu ngón tay của mình, hầu kết liền không tự chủ lăn mấy cái. Diệp Thành Âm đưa tay gõ một cái vào vòi nước, sau đó tức gi/ận bỏ đi. Chân Tồn liếc nhìn vòi nước, thấy được trên mặt có khắc số thứ tự "731", không suy nghĩ nhiều, mở vòi nước, vốc nước t/át lên mặt, vuốt đi tình cảm khác thường trong lòng, trong đầu suy nghĩ rành mạch như thế nào mới có thể phá giải vấn đề khó khăn này, ít nhất sống đến cuối cùng. Nhưng nhớ tới bộ dáng mới vừa rồi kia của Diệp Thành Âm, Chân Tồn rất, rất muốn hôn cậu.