Chương 1
Miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống, cuối cùng cũng đến lượt tôi rồi sao?
Lần cuối cùng mẹ của Phó Kinh Mặc liên lạc với tôi, bà ấy còn k i ê u n g ạ o đưa tôi một tấm séc trị giá một tỷ, bảo tôi rời đi, không được bám lấy con trai bà ta một cách t r ơ t r ẽ n nữa.
Bảy năm không gặp, vậy mà lần này bà ta lại hạ mình c/ầu x/in tôi qua điện thoại.
Thật là sự thay đổi bất ngờ của thời thế, đúng là sống đủ lâu sẽ thấy đủ điều.
Tôi nghiêng đầu dùng vai giữ điện thoại, hai tay dắt theo hai đứa bé đáng yêu.
Lúc này, anh trai Tiểu Diệp đang cố kéo tôi về phía khu vui chơi:
"Mẹ ơi, con muốn chơi cầu trượt!"
Em gái Tiểu Đóa thì cúi người về phía cửa hàng búp bê:
"Mẹ ơi, con muốn chơi gắp t h ú!"
Tôi bị kéo thành hình chữ đại, khó xử không biết phải làm sao, cuối cùng không nhịn được nữa mà thốt lên:
"Không đi, nghe lời mẹ đi!"
Hai đứa cuối cùng cũng im lặng, ngoan ngoãn đứng quanh tôi.
Ở đầu dây bên kia, giọng nói cũng đột nhiên nghẹn lại, những lời sắp nói bỗng dừng hẳn.
Tôi tìm một chiếc ghế dài ngồi xuống, bình tĩnh nói:
"Dì ơi, vừa nãy dì muốn nói gì?"
Giọng nói lo lắng của mẹ Phó Kinh Mặc lại truyền tới:
"Tiểu Khê à, dì biết con năm xưa rời khỏi Kinh Mặc đã chịu rất nhiều ấm ức.”
"Nhưng nó chỉ còn nửa năm để sống, nhất quyết muốn để toàn bộ tài sản lại cho con.”
"Như vậy… sao có thể được, nó không nghĩ tới dì và em trai nó sao.”
"Chúng tôi khuyên mãi cũng không được, nó nói chỉ muốn gặp con.”
"Con làm ơn về thăm Mặc Nhi một lần, tiện thể khuyên nó, được không?"