Chương 2

Phó Kinh Mặc, đã thật lâu rồi tôi không nghĩ đến cái tên này. Từng có lúc tôi nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ quên người ấy, người mà tôi từng khắc cốt ghi tâm. Nhưng theo thời gian, người đó trong lòng tôi đã không còn gợn lên bất kỳ xúc cảm nào. Thế nhưng khi cái tên này được nhắc lại, những ký ức từng bị phủ đầy bụi lại dần hiện lên rõ ràng trong tâm trí. Cuộc đời tôi từ năm 18 tuổi đến 25 tuổi đều gắn liền với cái tên Phó Kinh Mặc. Đại học thật sự là một nơi kỳ diệu, nơi mà tôi và Phó Kinh Mặc, hai con người thuộc hai thế giới khác nhau, lại có thể gặp gỡ và gắn kết. Anh là thái tử gia giới nhà giàu Bắc Kinh, còn tôi chỉ là một cô gái tỉnh lẻ chăm chỉ học hành. Cuộc đời tôi vốn dĩ rất rõ ràng và bình yên, tôi nỗ lực hết sức, thi đỗ vào Thanh Hoa, tốt nghiệp và ki/ếm một công việc tốt, làm việc mấy chục năm. Nếu may mắn, tôi có thể m/ua được một căn nhà ở vùng ngoại ô Bắc Kinh, đón cha mẹ lên dưỡng già và sống một cuộc sống bình dị nhưng ấm áp. Nếu không gặp Phó Kinh Mặc, đó có lẽ là tương lai tốt nhất mà tôi có thể vẽ ra cho mình. Vì vậy tôi đã luôn cố gắng, dốc hết sức mình. Nhưng rồi tôi đã yêu Phó Kinh Mặc. Nữ thần học bá lạnh lùng, và thái tử gia giới nhà giàu chơi bời. Chúng tôi thu hút lẫn nhau, không thể ngăn cản, không thể k i ề m c h ế. Tôi biết mình rất nổi bật, nhưng tôi chưa từng nghĩ mình có thể thu hút được người đã quen gặp gỡ những tiểu thư danh giá từ nhỏ như Phó Kinh Mặc. Tôi biết anh cao xa không thể với tới, nhưng tôi cũng không thể k i ể m s o á t được trái tim mình. Chúng tôi bên nhau bảy năm, tôi luôn ở bên anh. Cùng anh từ c u ộ c c h i ế n gia tộc k h ố c l i ệ t đến khi anh đứng vững. Ai cũng nói rằng nhà họ Phó sẽ không chấp nhận một con dâu không quyền không thế. Tôi hiểu sự lo lắng của cha mẹ, sự ngập ngừng lưỡng lự của bạn bè. Tôi không mơ mộng hão huyền, tôi chỉ tin vào Phó Kinh Mặc, tin vào chính mình. Tôi tin rằng anh sẽ giải quyết được vấn đề gia đình, còn tôi sẽ trở nên xuất sắc để xứng đáng với anh. Tôi tin rằng tình yêu có thể vượt qua mọi khó khăn. Nhưng chưa kịp cùng nhau đối mặt với mọi thử thách, thanh mai trúc mã của anh - Dịch Nhu - đã trở lại. Tin đồn về lễ đính hôn của họ lan truyền khắp thành phố. Tôi là người cuối cùng biết chuyện này. Khi tôi ôm lấy áo anh khóc lóc thảm thiết, anh chỉ bình thản nói: "Giản Khê, tôi cứ nghĩ cô đã hiểu từ lâu rồi chứ.” "Với thân phận như tôi, chuyện hôn nhân không phải do tôi quyết định." Thì ra sau muôn vàn khó khăn, vẫn còn có thêm nhiều khó khăn khác. Cuối cùng, anh nhẹ nhàng nâng mặt tôi lên. Nhưng những lời anh nói lại khiến tôi như r ơ i x u ố n g vực thẳm: "Trừ danh phận ra, tôi có thể cho em tất cả.” "Nếu em đồng ý, biệt thự ở trung tâm thành phố sẽ là ngôi nhà của chúng ta."