Chương 4

Tôi đã hẹn với bác sĩ và quyết định p h á b ỏ đứa con này. Tôi không muốn đứa trẻ s i n h ra trong một gia đình chắc chắn sẽ thiếu vắng người cha. Không ngờ mẹ của Phó Kinh Mặc lại tìm đến tôi. Bà ngồi trước mặt tôi đầy k i ê u n g ạ o, x/é một tấm séc và ném lên bàn: "Cô có t h a i phải không? Hãy s i n h đứa bé ra, sau đó cầm tiền và rời đi." Tôi đã biết trước, ở Bắc Kinh này không có chuyện gì có thể giấu được nhà họ Phó. Đây là chuyện muốn giữ con nhưng đ u ổ i mẹ sao? Tôi và Phó Kinh Mặc thực sự là người của hai thế giới khác nhau. Dù tôi có cố gắng đến gần anh bao nhiêu đi nữa, tôi cũng không thể nào hiểu nổi lối suy nghĩ của những người thuộc giới hào môn này. Tôi nhặt tấm séc lên, trên đó có một dãy số với 8 con số không. Đó là số tiền mà tôi không thể ki/ếm nổi dù có làm việc trong tập đoàn Phó thị cả đời. Tôi cất tấm séc đi, mỉm cười n h ạ t n h ẽ o: "Tôi sẽ nhận tiền, nhưng đứa con này tôi sẽ p h á b ỏ." Sắc mặt của mẹ Phó Kinh Mặc đột nhiên thay đổi, bà h é t lên g i ậ n d ữ: "Cô đang làm trò gì vậy, đã nhận tiền thì phải s i n h con ra, đó là con của nhà họ Phó, đâu phải chuyện cô nói bỏ là bỏ được!" Tôi vẫn giữ thái độ lịch sự cuối cùng: "Thưa dì, số tiền này là con trai dì n/ợ tôi, anh ta đã lãng phí 7 năm thanh xuân của tôi, chỉ lấy ngần này tiền đã là quá ít.” "Về phần đứa trẻ, nó nằm trong bụng tôi, việc s i n h hay không là do tôi quyết định, không liên quan gì đến các người.” "Nếu dì cứ nhất quyết muốn đối đầu với tôi, thì tôi không ngại để toàn bộ giới kinh doanh biết thêm vài chuyện về người thừa kế mới của nhà họ Phó tại buổi lễ đính hôn sắp tới của anh ta." Sau khi tôi nói xong, sắc mặt của mẹ Phó Kinh Mặc đã đ e n k ị t. Bà r/un r/ẩy chỉ tay vào tôi: "Cô đúng là một đứa tham tiền, tôi đã sớm nhắc nhở Mặc nhi rằng lòng người khó đoán, may mà Mặc nhi tỉnh táo trong chuyện hôn nhân, nếu không để cô bước chân vào nhà chúng tôi, chắc chắn cô sẽ v ơ v é t hết gia sản vào túi mình!” "Tôi nể tình cô đang m a n g t h a i s o n g s i n h nên mới để cô s i n h ra, nếu không thì cô còn không có cơ hội s i n h con cho Mặc Nhi!" Nói xong, bà ta vẫn chưa ng/uôi g i ậ n, cầm cốc trà trên bàn d ộ i t h ẳ n g vào mặt tôi. Để lại một câu: "Con tiểu t i ệ n n h â n, đừng có mà bám lấy con trai ta nữa." Sau đó, bà ta ngẩng cao đầu kiêu hãnh rời đi. May thay, trà đã để lâu nên không còn nóng. Chỉ là nước trà chảy dọc theo má tôi, men theo khóe miệng, vị đắng chát. Là trà hay là nước mắt đây? Tôi cầm giấy lau khô mặt, lặng lẽ lau đi tất cả. Bị dội một cốc nước, đổi lại một tỷ. Có đáng không? Có lẽ là đáng. Khi mọi thứ đều được đo bằng tiền, sẽ không còn cảm thấy đ a u l ò n g nữa.