Chương 5
Tôi p h á b ỏ đứa con, đổi số điện thoại, đến một thành phố xa lạ.
C/ắt đ/ứt mọi liên lạc với quá khứ, bắt đầu cuộc sống mới.
Với một tỷ mà tôi lấy được từ nhà họ Phó, tôi không còn áp lực về kinh tế nữa.
Nhưng tôi vẫn muốn đi làm.
Đã quen bận rộn rồi, nên không thể rảnh rỗi được.
Ở nơi làm việc mới, tôi gặp chồng hiện tại của mình, Mạnh Kỳ An.
Anh khởi nghiệp và mở một công ty công nghệ, tôi đã đầu tư cho anh 20 triệu.
Chúng tôi đều là người xuất thân từ vùng quê nhỏ.
Chúng tôi có cùng nền tảng, cùng sở thích.
Anh thích leo núi, tôi thích cắm trại, chúng tôi rất hợp nhau.
Từ lúc quen nhau đến khi kết hôn, không đến ba tháng.
Một năm sau, công ty anh ấy nhận được tài trợ vòng C, chúng tôi định cư ở Luxembourg.
Hai năm sau, tôi s i n h một cặp s o n g s i n h là Tiểu Diệp và Tiểu Đóa.
Cuộc sống của chúng tôi cứ ngày ngày trôi qua, bình dị và hạnh phúc.
Nghe mẹ Phó Kinh Mặc hạ mình c/ầu x/in qua điện thoại, tôi cảm thấy thật buồn cười.
Phó Kinh Mặc muốn gặp tôi.
Anh ta còn để lại toàn bộ tài sản cho tôi.
Vậy vợ và con của anh ta thì sao?
Dù tôi không còn quan tâm đến anh ta, nhưng cũng đủ hiểu rằng anh ta chắc chắn đã kết hôn với một người môn đăng hộ đối và có lẽ đã có một hoặc hai đứa con.
Tôi hắng giọng, cố giữ giọng điệu lịch sự nhất có thể:
"Dì à, con không hiểu dì đang nói gì.”
"Về việc anh ấy bị b ệ n h, con rất đ a u l ò n g.”
"Nhưng con và anh ấy đã không còn liên quan gì đến nhau, anh ấy không để tài sản lại cho vợ con, mà để cho con làm gì?"
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi nghẹn ngào nói:
"Tiểu Khê à, năm đó ngăn cản hai đứa bên nhau là lỗi của dì.”
"Mặc Nhi đến bây giờ vẫn chưa kết hôn.”
"Nó... nó vẫn luôn tìm con."