Chương 69
Sáng hôm sau cô và cậu Cảnh Minh đứng bên ngoài cửa, cô mỉm cười nhìn qua cái xe ngựa, rồi quay lại nhìn bà.
"иɦũ ɦσα Nụ à, cháu phải đưa cậu về, nên chỉ có thể chào tạm biệt иɦũ ɦσα tại đây, sau này vẫn còn thời gian, vẫn quay lại đây được, иɦũ ɦσα Nụ yên tâm nhé!"
"Thiếu phu nhân nhớ quay lại đây nhé, dẫn cả cậu Cảnh Minh! "
Cậu quay qua nhìn bà, cô đặt tay lên lưng cậu rồi đẩy về phía trước, nháy mắt làm dấu, cậu mỉm cười cái rồi khom xuống ôm иɦũ ɦσα. Cậu vuốt lưng bà ấm áp.
"Tôi đi đây!"
Bà gật đầu rồi vẫy tay, cô quay lại nhìn ngôi nhà một lượt rồi lên xe. Cậu cũng chào tạm biệt bà rồi lên theo, bà nhìn theo mà tay chân run lẩy bẩy, sau đó vẫy tay chào cả hai người.
Cô ngồi im trong xe, cậu ngồi đối diện, lát sau thấy không khí hơi u uất. Cô quay qua vén màn lên, nhìn phong cảnh bên ngoài, lát sau xe ngựa chạy qua một cánh đồng. Xa xa có một cái ao nước lớn, cô chớp mắt rồi mỉm cười. Đi đến đâu cũng có thể hiện lên nhiều kỉ niệm nhỉ?
Ở đây cũng lâu, bây giờ quay lại cũng có gì đó gợi nhớ, lại là cái ao đó. Có lẽ khoảnh khắc lúc cô sắp chết khiến cô có ấn tượng mạnh, cứ nhìn thấy cái ao đó là bao nhiêu thứ trước kia ùa về. Nghĩ một hồi tự nhiên chột dạ, quay qua nhìn cậu. Cậu cũng nhìn chăm chăm, thấy cô nhìn mình thì mỉm cười. "Sao vậy? Mặt tôi làm sao à? Dính gì sao?" Cô thở dài cái rồi nhẹ nhõm, thấy mặt cậu căng thẳng với lại mắt cứ nhìn vào cái ao kia, cứ tưởng cậu nhớ lại gì rồi, ai ngờ không nhớ gì cả. Cô gác cằm lên gối rồi nói bâng quơ. "Có dính gì đâu! Có chăng thì là một chút nhan sắc!" Cô nói xong cậu liền nhìn chằm chằm, sau đó lại nhìn qua chỗ khác. Lát sau đang đi thì lại sinh buồn chán, cô quay qua nhìn cậu, sau đó hỏi: "Chuyện tiểu thư Ánh Dương đến tìm, cậu nói muốn hủy hôn, thật ra cậu có biết hủy hôn là gì không? "
Cậu nhẹ nhàng gật đầu, sau đó cô lại nói tiếp. "Sao vậy? Tiểu thư ấy không đẹp à? Hay vì sao?" Cậu quay qua nhìn cô, rồi lại nhìn xuống tay mình, chợt hai tay nắm lại với nhau, cô chờ cậu nói, lát cậu lại lắc đầu. "Không! Tiểu thư ấy đẹp, nhưng mà chị nói là không muốn chúng tôi thành thân, thì tôi quyết định không thành thân với tiểu thư ấy!" "Ừ nhỉ?" "Nhưng sự quyết định chẳng phải do cậu sao? Dù sao đi nữa cậu cũng có thể tự cho mình câu trả lời! " "Chị nói không được thì chắc chắn là không được rồi, còn quyết định gì nữa!" Thấy cậu trả lời ngây ngô, sau đó cô lại cảm giác trái tim mình trở nên yếu mềm. Lúc trước không nói, nhưng bây giờ cậu đã mất đi kí ức rồi, nếu để cậu lấy tiểu thư Ánh Dương về thì tội cậu quá. Nhìn cậu chẳng khác gì một đứa trẻ lên 15, còn non nớt quá.