Truyện ma: Bảy nàng dâu (Full 85 chap + ngoại truyện) (Nàng dâu thứ 7 nhà họ Hoàng) – Thiên Yết
Chương 70: Cố gắng bao nhiêu năm đều mất hết rồi
"Tối nay nàng ở đây nhé?"
Cô quay mặt đi chỗ khác rồi nhẹ nhàng gật đầu, cậu cười lạnh nhạt. Tối nay thôi, sáng mai thì nàng lại thuộc về người khác rồi, cậu cúi đầu lạnh nhạt, đôi mắt cô thật sáng, sáng như vì sao trêи trời, bàn tay nhỏ nhắn của cô nhẹ nhàng cầm lấy cái cằm nhỏ của cậu, sau đó mỉm cười nói:
"Sao thế?"
Cậu nhẹ nhàng lắc đầu, nhưng lại khiến giọt nước mắt kia nặng nề rơi xuống. Cô sờ lên mặt cậu, rồi nhìn cậu ấm áp.
Cậu đưa tay ra chạm nhẹ lên thắt lưng cô, rồi luồn tay tháo y phục, chợt cô giật mình rồi nắm lấy tay cậu, cô trợn mắt lên nói:
"Khoan đã!"
"Hả?"
Cậu nhìn cô có vẻ bất ngờ, cô ngồi dậy, sau đó đưa hai tay lên cổ cậu, rồi nhẹ nhàng nói:
"Như thế này hình như không hay!"
"Sao lại không hay?"
"Thì..."
Cô liếc mắt từ đầu xuống chân cậu, rồi mỉm cười lạ lùng.
"Thì không nên!" Cậu cúi đầu cười, sau đó ngẩn mặt lên, giả vờ vui vẻ nói. "Nàng không thích ta à?" "Thích! Thích chứ!" Rồi cô ôm lấy cổ cậu, cằm gác lên vai cậu nói nhỏ. "Nhưng không phải hôm nay! " Nói rồi cô buông tay ra, chuẩn bị đứng dậy đi về phòng, cậu ngồi đó đờ người ra, tính ra cô cũng rất hiểu vấn đề, cô còn biết là không nên, lí trí của cô còn rất sáng suốt. Vừa quay đi được mấy bước thì cậu đã nắm tay cô lại, nếu cô như thế thì cậu lại phải mạnh bạo hơn. "Đi đâu?" Tay cậu nhẹ nhàng luồn vào lòng bàn tay cô vuốt nhẹ, rồi kéo tay cô đặt lên mặt mình. "Ở lại với ta đi!" "Gia Minh! Đừng như thế!" "Tại sao?" "Đây là thân xác Cảnh Minh mà! Chàng..." Cô giật tay ra, thấy ánh mắt đầy sự nguy hiểm kia của cậu nhìn mình, cô liền quay người chạy ra cửa. "Không được đi!"
Cậu đứng dậy chặn cửa lại, tay nắm lấy gương mặt cô, miệng mỉm cười đầy thách thức. "Nàng đã hứa sẽ ở lại rồi!" Cậu khom xuống định hôn cô thì tay cô đã nhanh chóng bụm miệng lại, sau đó cúi đầu xuống. Cậu nuốt nước bọt cái rồi thở ra thật dài, cằm cậu gác lên đầu cô, suy nghĩ một hồi, biết bản thân không thể ép cô được, làm vậy thì không xứng đáng với cô tý nào. Sau này cô mà biết chắc sẽ tức đến chết, sẽ hận cậu đến chết, cô giơ tay ra ôm lấy cô, vuốt nhẹ bờ vai cô, nói nhỏ: "Được rồi! Ta xin lỗi! " Cô nhẹ nhàng mỉm cười, sau đó cậu giơ tay mở cửa ra cho cô, cậu mỉm cười cái rồi nói: "Về nghỉ ngơi đi!" Cô gật đầu cái rồi nhìn lên, nhón chân hôn lên má cậu cái rồi quay lại ra về. Cô vừa bước đi cậu đã nhìn qua bên kia, có mấy người gia nô nấp nấp ló ló bên đó, nhưng cậu giả vờ như không biết. Đóng cửa lại rồi quay lại giường ngồi. Ngồi được một lát thì giơ tay quạt cho cái nến tắt đi.