Chương 1

Sau khi thiên kim thật quay về, bố mẹ nhà giàu đã b/án tôi cho một người đàn ông què chân ở trong núi làm vợ. Một nhà thiên kim thật lái phi cơ tư nhân đi du lịch vòng quanh trái đất, khiến bao nhiêu người gh/en tị. Sau đó, cha nuôi bị trúng cổ đ/ộc, thời gian sống sót chỉ còn một sớm một chiều. Đại sư nói: “Dưới trời đất này chỉ có duy nhất truyền nhân vu cổ mới có thể giải cổ giúp ông.” Thiên kim thật và ba anh trai quỳ gối dưới chân núi Vô Cốt, dập đầu rá/ch da c/ầu x/in được gặp truyền nhân vu cổ. Bọn họ nào biết rằng tôi chính là truyền nhân duy nhất của tộc vu cổ đó. ------ “Nhiễm Nhiễm, mày cũng đừng trách chúng tao tà/n nh/ẫn, mày vốn dĩ là một đứa trẻ chẳng có ai cần, ở nhà họ Cố chúng tao sống những ngày tháng tốt đẹp trong hai mươi năm qua, phần may mắn này mày phải trả lại cho Niệm Niệm.” “Những năm qua, tiền ăn tiền mặc của mày đã tiêu không ít tiền của nhà họ Cố chúng tao, tiền của nhà họ Cố này không phải gió thổi đến đâu, đây là thứ mày n/ợ chúng tao.” “Mày cũng đừng hòng học đại học nữa, tao đã bảo anh hai mày làm thủ tục thôi học cho mày rồi.” “Nghe nói sức khỏe của mẹ mày sắp không xong, mày mau chóng trở về thăm bà ta lần cuối cùng đi.” Đây là những lời mà bố mẹ nhà giàu của tôi nói với tôi sau khi thiên kim thật Cố Niệm trở về nhà. Khi bọn họ đuổi tôi ra khỏi nhà họ Cố đã cho tôi một địa chỉ, nói đó là nhà bố mẹ ruột của tôi. Trước khi xuất phát, anh hai Cố Kim Trạch tìm tôi. Anh ta nói: “Nhiễm Nhiễm, bố mẹ khẩu xà tâm phật thôi, em đừng để trong lòng mấy lời nóng nảy của họ.” “Cho dù Niệm Niệm trở về, ba anh trai bọn anh cũng sẽ coi em như em gái của mình mãi mãi.” “Nhiễm Nhiễm, nhà em ở trong núi, anh không yên tâm để em trở về một mình, anh đi cùng em nhé.” Lời nói của Cố Kim Trạch khiến tôi cảm nhận được một tia ấm áp. Bỗng dưng biết được bố mẹ của mình không cần mình nữa đã khiến tôi bị đả kích rất lớn. Tôi theo bản năng muốn giữ lấy một tia tình thần còn sót lại này. Tôi gật đầu đồng ý: “Cảm ơn anh hai.” Tôi và Cố Kim Trạch đã đổi năm chuyến xe, đi bộ ba tiếng đồng hồ, tới được một ngôi làng ẩn trong núi sâu ở phía nam. Khi đi đến đầu làng, mười mấy người đàn ông trung niên đang ngồi rung chân dưới gốc cây cổ thụ. Bọn họ nhìn thấy tôi đều sáng rực hai mắt, nở nụ cười nham hiểm. Mặt trời chiếu rọi khiến tôi có hơi say nắng, tôi vô thức túm lấy cánh tay của Cố Kim Trạch, nhỏ tiếng nói: “Anh hai, anh bảo bố mẹ ruột của em thật sự là người trong làng này ư?” Cố Kim Trạch vỗ cánh tay tôi, an ủi nói: “Đương nhiên, bố mẹ cũng là nhờ rất nhiều mối qu/an h/ệ mới hỏi được bệ/nh viện địa chỉ của bố mẹ ruột em.” “Có anh hai ở đây, đừng sợ.” Cố Kim Trạch nói rồi đi lên phía trước trao đổi với người trong làng. Đầu tôi càng lúc càng choáng, mới đầu tôi còn nghĩ là triệu chứng say nắng. Nhưng cho đến khi trước khi hôn mê, tôi nhìn thấy Cố Kim Trạch quay lại, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười khẩy, tôi mới nhận ra, mình đã trúng kế. Trước khi vào làng, Cố Kim Trạch đã bỏ th/uốc vào trong chai nước đưa cho tôi uống. ... Dù thế nào tôi cũng không thể ngờ được là anh hai tôi tin tưởng sẽ tự tay đẩy tôi vào vực thẳm. Đợi sau khi ý thức của tôi thanh tỉnh, hai tay hai chân của tôi đều bị trói lại bằng dây thừng và bị nh/ốt ở trong một căn phòng tối đen. Bên ngoài là tiếng nói chuyện của người đàn ông xa lạ và Cố Kim Trạch. Tôi dỏng tai lắng nghe, loáng thoáng nghe thấy Cố Kim Trạch b/án tôi với giá 8000 tệ. "Anh hai, anh hai…” Tôi lớn tiếng gọi tên Cố Kim Trạch. Cửa phòng được người ở bên ngoài mở ra, ánh sáng rọi vào. Cố Kim Trạch và người đàn ông què đứng ngoài cửa nhìn tôi. Cố Kim Trạch thở dài: "Nhiễm Nhiễm, em đừng trách anh hai, là bố mẹ yêu cầu, anh hai không thể không làm được.” Tôi không dám tin, hỏi Cố Kim Trạch: "Anh hai, em không hiểu, tài sản của nhà họ Cố hơn tỷ, tại sao lại b/án con gái nuôi hai mươi năm vào núi với giá 8000 tệ?” “Mày không hiểu đúng không? Được, vậy để tao nói cho mày biết sự thật, dù sao sau này mày cũng không ra khỏi được ngọn núi này.” Cố Kim Trạch chậm rãi nói: “Hai mươi năm qua Niệm Niệm sống rất bi thảm, con bé bị người ta b/ạo l/ực học đường, vô cùng nh/ục nh/ã.” “Còn mày thì sao? Mày được nhà họ Cố nuôi như một nàng công chúa, mày là bông hoa được nhà họ Cố chăm trong phòng ấm, không phải chịu chút tổn thương nào.” “Hạnh phúc của mày là đổi bằng đ/au khổ của Niệm Niệm, đại sư nói mày đã cư/ớp mất vận may của Niệm Niệm.” “Đại sư còn nói, sau này mày sống càng hạnh phúc, Niệm Niệm sẽ sống càng bi thảm, mày sống càng thảm, Niệm Niệm sẽ sống càng hạnh phúc.” “Tụi tao chỉ muốn Niệm Niệm hạnh phúc, tụi tao có lỗi sao?” Cố Kim Trạch nói đến cuối, trong giọng nói đều chứa đầy sự c/ăm gh/ét tôi. Anh ta trở nên vừa xa lạ vừa tuyệt tình, không phải là anh hai tôi biết xưa kia. “Anh hai, anh tỉnh táo lại đi...” Cố Kim Trạch quát tôi im đi: “Đừng gọi tao là anh hai, tao chỉ có mỗi Niệm Niệm là em gái thôi.” Cố Kim Trạch đã rời khỏi làng. Trước khi đi, anh ta nói với tôi: “Nhiễm Nhiễm, đây là thứ mày n/ợ nhà họ Cố chúng tao, những năm qua nhà họ Cố đã tiêu tốn hàng triệu bạc nuôi dạy mày, mày hãy dùng hạnh phúc nửa đời còn lại của mày để trả đi, đáng.” Anh ta đã cầm mất điện thoại của tôi, đó là công cụ duy nhất có thể giúp tôi liên lạc được với thế giới bên ngoài.