Chương 6

Một tháng sau, bố của thiên kim thật đã trúng cổ đ/ộc trong lúc du lịch Nam Dương. Chuyến du lịch vòng quanh trái đất của bọn họ còn chưa xong đã bị buộc phải dừng lại. Một đêm trước khi về nước, Cố Niệm đang khóc lóc kể lể trong phát sóng: “Hu hu, bố tôi thảm quá, hôm qua khi leo núi đã bị trúng cổ đ/ộc, đại sư nói cổ đ/ộc bố tôi trúng rất đ/áng s/ợ, khắp thế giới này chỉ có duy nhất truyền nhân vu cổ mới giải được cổ.” Lần này cư dân mạng không ng/u nữa: “Bố cô cũng đã bị trúng cổ đ/ộc rồi mà cô còn có thời gian phát sóng trực tiếp tỏ vẻ thảm thương, cô cũng thật biết cách tranh thủ sự đồng cảm quá nhỉ.” “Có thời gian thế này còn không bằng nhanh chóng đi thăm hỏi truyền nhân vu cổ đang ở đâu đi.” Cố Niệm giải thích: “Chúng tôi đã hỏi thăm được rồi, truyền nhân vu cổ đang ở núi Vô Cốt, chẳng phải tôi sắp về nước sao, mới mở phát sóng nói với các cục cưng theo dõi tôi thôi mà. Tôi cũng không muốn mọi người lo lắng.” “Streamer có hàng triệu, tắt phát sóng là tôi quên cô ngay, cô không cần coi trọng bản thân mình quá đâu.” “Chị ơi, chị thật là, em khóc ch*t mất thôi, đến lúc này rồi mà vẫn còn lo lắng cho người hâm m/ộ tụi em.” “C/ứu bố chị là quan trọng nhất, đừng bận tâm đến tụi em nữa, hy vọng chú mau chóng bình phục.” Cố Niệm lau nước mắt và tắt phát sóng. Thanh Sơn bên cạnh nhắc nhở tôi: “Chị Nhiễm, truyền nhân vu cổ mà cô ta nói chính là chị, chị có định c/ứu bố cô ta không?” “Chị không c/ứu đâu.” Tôi trả lời rất dứt khoát. Đừng có lôi đạo đức ra để trói buộc tôi. Khi cả nhà Cố Niệm b/án tôi vào núi, tôi đã không còn chút tình cảm nào với cả nhà bọn họ nữa rồi. Hai ngày sau, Thanh Sơn trở về từ ngôi làng dưới núi báo tin: “Chị Nhiễm, nhà họ Cố đã đến làng Ngô Đồng, ông bà Cố tạm thời ở nhờ nhà trưởng làng, bốn anh em nhà họ Cố chuẩn bị vào núi tìm truyền nhân vu cổ.” Chưa kịp để tôi nói gì, Thanh Sơn nói tiếp: “Nếu không có em dẫn đường, bọn họ sẽ không thể vào được trại, chỉ có thể lang thang ở chân núi thôi.” Tôi bảo: “Vậy cứ để bọn họ lang thang thêm vài ngày nữa đi.” Thanh Sơn gật đầu: “Dạ chị Nhiễm. Vậy em sẽ mặc kệ bọn họ, cứ để bọn họ vật vờ thêm mấy ngày.” Tôi mở ống tre ra, mười con đom đóm ngủ say bay ra ngoài, xếp thành một hàng ở trước mặt tôi, đợi tôi ra lệnh sai bảo. Tôi vẽ một cổ phù lên không trung, bọn chúng lập tức bay đi. Mười trợ thủ của tôi đã bắt đầu hành động.