Chương 14

风吹过你的心窝
Cập nhật:
Con chó dại của tiểu sư muội hiện tại không bị thương nên tất nhiên sẽ không đổ lỗi cho ả ta rồi, vẫn chăm chăm diễn theo kịch bản cũ. Quay một vòng, sư tôn quả nhiên vẫn trút gi/ận lên ta: “Diệp Thanh Thanh, các sư đệ của ngươi đều thành ra như vậy, tại sao ngươi lại không sao?” Câu hỏi này như thể ta còn sống sót đã trở thành tội lớn nhất vậy. Ta bình tĩnh lấy ra thần khí thượng cổ, trong tiếng ngưỡng m/ộ xung quanh, ta sờ vào thân ki/ếm lạnh lẽo. “Đệ tử bận rộn đi tìm thần khí, đâu có thời gian quan tâm đến đám phế vật này?” Sư tôn bị thần khí hấp dẫn, lộ rõ vẻ tham lam, hoàn toàn quên đi sự sống ch*t của đệ tử mình. Là chưởng môn một tông, chỉ cần lão ta đồng ý, hàng năm vẫn có thể thu nhận vô số đệ tử ở lại trong núi tu luyện. Đám phế vật này không ổn thì đổi tốp khác. Phế vật năm nào chẳng có, nhưng thần khí thượng cổ là bảo vật ngàn năm khó gặp. “Thanh Thanh, ngươi... ngươi thật sự có cơ duyên này, mau đưa thần khí cho ta.” Ta thu thần khí lại, kh/inh bỉ nói: “Đưa cho ngươi? Ngươi xứng sao?” Xung quanh im lặng, sắc mặt mọi người từ gh/en tị chuyển sang kinh hãi, ánh mắt nhìn ta như nhìn x/á/c ch*t. Dù sao sư tôn ở cảnh giới nguyên anh muốn gi*t ta chỉ cần một chiêu là đủ. Sư tôn đã động sát tâm, gi*t người cư/ớp của đã là việc thường thấy ở tu chân giới. Lão ta ngưng tụ thần lực lao về phía ta, lớn tiếng quát: “Nghịch đồ, lại dám không nghe lời vi sư, nếu như ngươi không giao linh ki/ếm ra, hôm nay vi sư sẽ thanh lý môn hộ.” Uy áp từ tu sĩ có tu vi cảnh giới nguyên anh mạnh hơn nhiều cảnh giới kim đan. Khi linh lực ùn ùn bao trùm ta, ta bình tĩnh mở màn chắn bảo vệ laser. Mười hai lớp màn chắn, nhưng con gà yếu sư tôn này chỉ phá được ba lớp đã phải bỏ cuộc. Lão ta há hốc mồm nhìn ta, không hiểu tại sao tu sĩ đạt cảnh giới nguyên anh lại không thể khiến ta xê nhi. Cũng phải thôi, màn chắn bảo vệ của thế giới tinh tế là thứ vô hình, mắt thường không thể thấy, trong mắt mọi người, ta gần như không phản kháng mà lại chống lại linh lực của tu sĩ nguyên anh một cách đầy dễ dàng. Ta khoanh tay, lạnh lùng nói: “Sư tôn, theo quy định của môn phái, nếu đệ tử đ/á/nh thắng sư tôn, sẽ thay thế vị trí của sư tôn, không biết quy tắc này có còn tính hay không?” Vô số cặp mắt sợ hãi nhìn chằm chằm, khiến sư tôn không thể thoát khỏi tình huống khó xử. Trong thâm tâm, lão ta vẫn không coi ta – một tu sĩ trúc cơ ra gì. “Diệp Thanh Thanh, ngươi chỉ là một tu sĩ trúc cơ, còn dám thách thức tu sĩ nguyên anh, thật đúng không biết trời cao đất dày, hôm nay vi sư sẽ đuổi ngươi ra khỏi sư môn, để nghịch đồ ngươi sớm đầu th/ai.” Hai mắt của lão ta đỏ ngầu, ngưng tụ toàn bộ linh lực, phát ra một đò/n tấn công mạnh mẽ. Linh lực bao trùm, giống như dư chấn của vụ n/ổ bom nguyên tử trong ảo cảnh. Nhưng tu vi của lão ta, so với bom nguyên tử thì còn lâu mới bằng. Điểm yếu lớn nhất của tu sĩ chính là việc sử dụng đò/n mạnh thì sẽ tiêu tốn rất nhiều linh lực, chỉ vài chiêu là có thể kiệt sức. Còn việc bổ sung linh lực thì cần thời gian để linh căn từ từ hấp thụ. Chậm đến mức không thể chờ nổi. Mười hai lớp lá chắn, lần này bị phá hủy sáu lớp, ta lấy ra sú/ng trường, ngay khi ra khỏi kho chứa đồ nó liền biến thành một thanh ki/ếm mà mọi người có thể biết, ta giơ cao thanh ki/ếm lên cao, triệu hồi sấm sét. Trong thế giới này, chỉ có tu sĩ hóa thần mới có thể làm được. Ta lén nhìn vào thiết bị sấm sét vô hình trên không trung. Món hàng sản xuất hàng loạt này, trong thế giới tinh tế chỉ cần chín đồng chín là giao tận nhà, còn được tặng thêm một cái khăn tắm, năm bức ảnh chụp kèm theo đ/á/nh giá mười chữ còn được hoàn tiền ba đồng. Thiết bị sấm sét không phụ lòng mong đợi, dòng điện siêu áp từ trên không rơi xuống, trong những tia chớp tiếng sét đan xen, xuyên qua ki/ếm đ/á/nh thẳng vào người sư phụ. Rầm... Trời đất rung chuyển, sư tôn, một tu sĩ nguyên anh bị đ/á/nh bay hàng trăm mét, linh căn trở thành một đống tro tàn, ngã xuống đất phun ra một ngụm m/áu tươi. Ánh mắt của những người xung quanh càng thêm kinh hãi, chỉ trừ đại sư huynh của ta. Trong mắt tên kim đan phế vật này đầy gh/en tị và khát khao, ta thấy được sự ngưỡng m/ộ của hắn ta đối với kẻ mạnh. Ta đảo mắt nhìn hắn ta. Minh Uyên ở trong lòng ta, từ trước đến nay đều là một kẻ vô dụng. Trong thế giới tinh tế, những đứa trẻ mười mấy tuổi đã có thể điều khiển cơ giáp chiến đấu với trùng tộc, nhưng trong tông môn, hắn ta đã gần ba mươi tuổi mà chỉ mới tu được kim đan, đi ch/ặt củi ở đại môn phái cũng không đủ sức. Quả thật là phế vật.