Chương 3
Uy áp trong nháy mắt biến mất, ta phủi bụi bặm ở đầu gối, chậm rãi đứng dậy.
Sau đó thu hồi màn chắn tia laser đám đông không cảm nhận được.
Đây là màn chắn bảo vệ thông thường nhất ở thế giới tinh tế, tác dụng của nó ngang ngửa với lồng chuông vàng trong tu chân giới.
Nhưng lồng chuông vàng muốn tu luyện đến mức đ/ao ki/ếm bất nhập thì ít nhất cũng cần phải trăm năm.
Mà màng chắn tia laser này, ở trong kho chứa đồ của ta còn có tám chục cái dự phòng, mỗi cái có tuổi thọ sử dụng cực dài!
Minh Uyên bị thương đến mơ hồ, càng quan trọng hơn là, hắn ta gần như không thấy rõ được ta đã ra tay như thế nào.
Hắn ta ôm ng/ực giống như con chó ch*t, ra sức hít thở:
“Diệp Thanh Thanh, ngươi lại dùng ám khí?”
Ta buông tay:
“Đại sư huynh, rõ ràng tu vi ngươi không tốt, sao lại còn trách ta dùng ám khí chứ? Có thời gian thì nâng cao tu vi của mình hơn đi, đồ chó phế vật.”
Lời nói vừa dứt, xung quanh im lặng như tờ.
Minh Uyên hơn ba mươi tuổi đã đạt đến trình độ kim đan, trở thành thiên chi kiêu tử người người trên dưới tông môn khen ngợi.
Còn ta, một phế vật trúc cơ bị tổn thương linh căn, hôm nay lại có thể đ/á/nh bại hắn ta dễ như trở bàn tay.
Ta đứng trên võ đài, lia mắt nhìn khuôn mặt không tài nào tin nổi của Minh Uyên, mất kiên nhẫn nói:
“Đại sư huynh nguyện ý nhận thua thôi, hôm nay ngươi là kẻ bại trận dưới tay ta, nhất định phải lấy ra một linh vật để đền bù.”
Minh Uyên bị dọa cho nhảy dựng, cao giọng hô:
“Ta không tỉ thí với ngươi.”
Ta mặc kệ sự k/inh h/oàng của hắn ta, đưa tay ra gi/ật ki/ếm bản mệnh của hắn ta, và tốt bụng giải thích cho hắn ta:
“Tông mô có quy định, người lên võ đài đều là thay thế cho người khác, vừa rồi ngươi lên đài ra tay với ta, chính là đ/á/nh thay cho Tô Tẩm Tẩm. Bây giờ ngươi thua rồi, tất nhiên phải trả tiền cược.”
Một câu chặn đứng họng Minh Uyên, khiến hắn ta không nói được lời nào.
Hắn ta muốn nói mình lên đài không phải vì Tô Tẩm Tẩm, nhưng dáng vẻ tủi thân khó chịu của Tô Tẩm Tẩm ở trong lòng lại khiến hắn ta ngại nói ra lời.
Thấy ta cầm ki/ếm bản mệnh đùa nghịch trong tay, Minh Uyên giống như đã chợt hiểu được gì đó, nhìn chằm chằm vào bảo ki/ếm bị quăng tới quăng lui, sáng tỏ nói:
“Nói cả nửa ngày trời, không phải là ngươi muốn đòi ki/ếm bản mệnh của ta để chiếm làm của riêng thôi à, cho dù ngươi coi thanh ki/ếm như bảo vật, thì cũng có ý nghĩa gì?”
“Ta thích, là cô nương dịu dàng biết quan tâm người khác, chứ không phải loại nữ tử tâm tư á/c đ/ộc như ngươi! Diệp Thanh Thanh, ngươi đừng có đuổi theo phía sau lưng ta dai như keo da chó nữa, ta cũng sẽ không nhìn ngươi nhiều thêm lần nào đâu.”
Ta nghi ngờ ngước nhìn: “Bộ ngươi bị bệ/nh à? Bao lâu rồi? Không tìm đại phu khám bệ/nh à?”
Minh Uyên hếch cằm nhìn người hoàn toàn không tiếp nhận được lời này có ý, hỏi theo bản năng:
“Ngươi có ý gì?”
“Ý là...”
Bốp...
Một thanh bảo ki/ếm thượng phẩm dồi dào linh lực đã g/ãy thành mấy đoạn ở trong tay ta.
Chỉ còn lại từng mẩu sắt vụn rơi từ trong tay xuống, khi chạm vào mặt đất sẽ phát ra những tiếng leng keng giòn giã.
Cũng trong lúc đó, ta âm thầm cất sú/ng laser trong tay đi.
Chẳng qua chỉ là một thanh ki/ếm vô dụng của tu sĩ kim đan thôi mà, sú/ng laser có thể ngh/iền n/át bảo ki/ếm thành cánh hoa một cách dễ dàng.
Mặt Minh Uyên trắng bệch một cách rõ ràng, vùng vẫy nhặt những đoạn ki/ếm vụn dính đầy bùn đất lên, không thể tin nổi mà rên rỉ nói:
“Ki/ếm bản mệnh của ta... đây là bảo ki/ếm cha ta tốn bao nhiêu thiên tài địa bảo tạo ra cho ta...”
Ta chán gh/ét nhìn những mảnh vụn trên đất.
“Ta quả thật chiếm vật làm của riêng, làm phiền đại sư huynh sau này có thể đ/ứt thành từng đoạn giống như thanh ki/ếm này, để hiểu rõ tâm tư của ta!”
Sau khi trở về nơi ở hẻo lánh, ta chậm rãi luyện hóa ngọc linh chi được lấy ra từ nhẫn chứa đồ của mình.
Linh lực màu vàng chảy xuống dọc cổ họng, linh căn ở đan điền truyền tới từng đợt ấm áp.
Ta có thể cảm nhận linh căn vỡ vụn do tổn thương đang dần dần lớn lên một cách rõ ràng.